“Ba triệu tệ? Anh có nhầm không vậy? Theo điều khoản trong hợp đồng là hơn bảy triệu tệ, một đồng cũng không được thiếu”, Huyết U U hừ một tiếng nói.
“Hơn bảy triệu tệ? Chẳng phải hợp đồng đó không được pháp luật thừa nhận sao?”.
“Họ Lâm kia, nếu anh muốn dàn xếp ổn thỏa thì phải làm theo quy tắc của tôi, nếu không thì đưa tôi thuốc giải, rồi cút về đi!”, Huyết U U đập bàn, giận dữ nói.
“Vậy à?”, Lâm Chính ra vẻ trầm tư, sau đó gật đầu: “Hơn bảy triệu tệ thì hơn bảy triệu tệ, các cô mang đi quẹt đi, chắc là trong chiếc thẻ này cũng đủ tiền”.
“Bảy triệu tệ mà anh cũng có sao?”, Huyết U U sửng sốt, ngập ngừng một lát, rồi lại ấp úng nói: “Ừm… nhưng mỗi lúc một khác… món nợ hơn bảy triệu tệ là lúc trước thôi. Bây giờ anh… anh… anh phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ! Đúng, phải đưa tôi ít nhất mười triệu tệ!”.
“Mười triệu tệ?”.
Lâm Chính trợn tròn mắt, nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô bị điên à? Ba triệu tệ lên mười triệu tệ! Các cô cướp chắc?”. .
truyen bjyx“Sao nào? Anh muốn phủi tay à? Hừ, vậy thì không được đâu nhé! Nếu hôm nay anh không đưa mười triệu tệ, thì tôi đảm bảo chị anh sẽ không ngày nào được yên”, Huyết U U cười khẩy nói.
“Xem ra cô định chặt chém chúng tôi chứ gì?”, Lâm Chính nhíu mày: “Cô không sợ tôi không đưa thuốc giải cho cô sao?”.
“Cùng lắm là chết ở đây chứ gì, nhưng tôi chắc chắn, nếu tôi chết, thì cả nhà anh cũng sẽ bị chôn cùng!”, Huyết U U nói đầy khí phách.
Lâm Chính nghe thấy thế thì thở dài, lắc đầu nói: “Nếu đã vậy thì được rồi”.
“Chịu thua rồi chứ gì? Hừ, nếu anh đã chịu thua thì mau lại đây giải độc cho tôi đi”, Huyết U U cười khẽ nói.
“Chịu thua? Chịu thua cái gì chứ? Cô nghĩ tôi không có mười triệu tệ này sao?”, Lâm Chính đáp.
“Cái gì?”.
Huyết U U gần như là kêu lên thất thanh.
“Anh… trong thẻ này của anh… có mười triệu tệ?”, tên vệ sĩ ở bên cạnh có vẻ không dám tin.
“Không”.
“Thế anh trả kiểu gì?”, tên vệ sĩ ngạc nhiên hỏi.
“Thẻ này không có, nhưng thẻ khác thì có”, Lâm Chính lại lấy một chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong túi áo ra, đặt lên bàn trước mặt Huyết U U, bình tĩnh nói: “Trong chiếc thẻ này có 100 triệu tệ, nếu mười triệu tệ không đủ thì quẹt hai mươi triệu tệ đi. Tôi nghĩ dù có thế nào, chắc cô cũng sẽ không tăng lên 100 triệu một cách hoang đường đâu nhỉ?”.
Đám người Huyết U U lập tức á khẩu…
“Sao lại như thế được…”, cô ta nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin, hét lên: “Chẳng phải anh là một thằng ở rể của nhà họ Tô sao? Chẳng phải anh là một thằng vô dụng nổi tiếng ở Giang Thành sao? Tại sao… anh… anh lại có nhiều tiền như vậy?”.
“Chuyện này không cần cô quan tâm, tóm lại tôi đã trả tiền cho cô rồi, cô đừng tìm tới gây phiền phức cho nhà họ Tô nữa, rõ chưa?”, Lâm Chính bình thản nói.
Huyết U U nghe thấy thế thì cắn môi.
Hiển nhiên cú sốc này quả thực quá lớn, cô ta vẫn chưa hoàn hồn.
Một thằng ở rể tép riu mà lại là triệu phú?
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Khoảng nửa phút sau, cô ta mới tỉnh táo lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT