Điện thoại đột nhiên rung lên. Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là một số lạ.

Anh do dự một lúc, vẫn nhấn nút nghe.

“Lâm Chính, thế nào? Vui chứ?”, trong điện thoại là tiếng cười lạnh lùng.

“Huyết U U?”, Lâm Chính nhận ra giọng nói này ngay lập tức.

“Trò chơi đã bắt đầu ngay từ khi các người từ chối tôi. Nếu anh không muốn chơi thì có thể đến công ty tôi tìm tôi ngay bây giờ. Anh đến thì chỉ thiếu chân thiếu tay, còn nếu anh không đến, vậy thì các người hãy hưởng thụ trò chơi này đi!”, Huyết U U ở đầu kia điện thoại cười nhạt, sau đó cúp máy thẳng.

Lâm Chính chưa bao giờ nghĩ rằng Huyết U U còn ít tuổi mà thủ đoạn lại cay độc như vậy, dám phóng hỏa đốt xe. Nếu mà anh ra khỏi xe muộn chút nữa thì có lẽ đã mất mạng rồi.

Tính chất của sự việc nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều. Lâm Chính với đôi mắt u ám bèn lấy điện thoại ra.

Mã Hải lập tức lái xe tới nơi. Thấy chiếc xe của mình chỉ còn cái xác, Mã Hải giật mình.

“Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi tôi nhất định sẽ gọi điện cho bên bán xe để họ có lời giải thích rõ ràng”.

“Không phải vấn đề xe mà là có người cố tình phóng hỏa”, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Hả? Chuyện này…kẻ nào mà to gan vậy?”, Mã Hải kinh ngạc hỏi.

“Ông điều tra giúp tôi công ty bảo vệ U U xem lai lịch thế nào”.

“Công ty bảo vệ U U sao?”, Mã Hải tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm trông vô cùng tức giận.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Sao thế? Ông biết công ty này à?”

“Tôi có nghe qua? Sao có thể không biết được chứ. Địa chỉ của công ty này ở Chương Thành. Mặc dù thành lập chưa được bao lâu nhưng trong giai đoạn vừa qua cũng rất nổi tiếng”, Mã Hải hừ giọng.

“Nói nghe xem nào”.

“Chủ tịch Lâm, cậu không biết chứ người của công ty này làm việc đều vô pháp vô thiên cả. Họ vô cùng ngang ngược. Mặc dù công ty lấy danh nghĩa là công ty bảo vệ nhưng có can dự vào rất nhiều các ngành nghề khác như đầu tư, đòi nợ…Miễn có liên quan tới tiền là họ đều tham gia. Cách làm việc của chúng bá đạo, ngang tàng. Nghe nói lúc trước có một hạng mục đấu thầu. Bọn họ không thắng được đối phương đã đánh người phía bên nhà thầu phải nhập viện. Cậu xem họ có còn là con người nữa hay không?”

“Không báo cảnh sát à?”

“Báo rồi nhưng đám ra tay chỉ là bọn cắc ké, không có gì chứng minh được là có liên quan tới công ty U U hết”.

“Vậy tại sao mọi người lại biết là người của công ty họ làm?”

“Bởi vì lúc đấu thầu kết thúc, người của công ty U U đã nói rằng bất kỳ ai cướp gói thầu của họ thì sẽ đều phải nhập viện hết”.

“Biết đâu chỉ là một câu dọa dẫm thôi thì sao”.

“Nếu đã vậy thì lại khác. Đằng này sau khi đấu thầu, em của người trúng thầu cũng xảy ra tai nạn xe cùng ngày hôm đó, suýt chút nữa thì mất mạng. Bố của họ bị ngã gãy chân. Vợ của người này đi trên đường cũng suýt nữa bị người khác cưỡng hiếp. Tất cả đều xảy ra có vài tiếng đồng hồ sau khi kết thúc đấu thầu…”, Mã Hải trầm giọng.

Dứt lời, Lâm Chính chìm vào im lặng.

“Đã điều tra chưa?”

“Điều tra rồi ạ. Đúng là có dáng dấp người của công ty đó, thế nhưng không có chứng cứ. Đối phương xử lý rất gọn gàng, sạch sẽ”.

“Vậy công ty này…có lai lịch như thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play