“Tiểu Dư, thời gian này vẫn nên chú ý một chút. Tôi thấy thân hình bước đi, lời nói cử chỉ của Huyết U U này hơi khác biệt, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói.

“Lâm Chính, có phải cô ta bị bệnh thần kinh ko?”.

“Nếu là bệnh thần kinh thì càng tốt, chỉ sợ không phải”, Lâm Chính lắc đầu.

Tô Dư thở dài, tâm trạng rối bời đi về nhà mình.

“Lâm Chính, anh về đi, hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước đã”.

“Được, vậy thì cô nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì gọi điện cho tôi”.

“Được”.

Tô Dư nói xong thì đi vào tòa nhà.

Lâm Chính quay người đi thẳng đến xe đỗ bên đường.

Huyết U U này đúng là kỳ lạ.

Luyện công?

Luyện công gì mà cần đến người sống? Là muốn tìm đối thủ luyện cùng sao?

Nhưng Tô Dư không biết võ, công ty bảo vệ toàn là người lành nghề cô ta không tìm, lại đi tìm Tô Dư là ý gì?

Lâm Chính lắc đầu, không nghĩ nữa.

Lên xe, nổ máy, đạp ga.

Xe ô tô chạy như bay đến Dương Hoa.

Nhưng lái một hồi…

Xoẹt!

Ghế lái phụ đột nhiên lóe lên tia lửa.

“Cái gì?”.

Lâm Chính nín thở, vội vàng dừng xe, kéo cửa xe lao ra ngoài.

Chỉ thấy mầm lửa đó lan ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ chiếc xe.

Xèo xèo xèo…

Trên đường phố khói mù mịt lan ra.

Người đi đường ở xung quanh đều vây lại xem, các tài xế lái xe đi ngang qua cũng không khỏi ló đầu ra xem.

Giao thông trên đường cái tắc nghẽn.

Có người gọi cứu hỏa, cũng có người gọi cảnh sát.

Một vài người nhiệt tình cầm bình chữa lửa phun vào đám lửa đang bốc cháy.

Chẳng mấy chốc, lửa lớn đã được khống chế, nhưng cả chiếc xe đã bị thiêu rụi.

Lâm Chính nhíu mày.

Có phải ngọn lửa này lan ra hơi nhanh không?

Hơn nữa, đang yên đang lành, sao xe lại tự bốc cháy?

Anh đi tới, quan sát chiếc xe đã cháy rụi chỉ còn khung xe. Chốc lát sau, dường như anh phát hiện ra gì đó.

“Đây là… xăng?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play