“Tô Dư, tôi biết cô định nói gì”.

Lâm Chính đưa tay lên ngăn không để cô ta nói tiếp. Anh chỉ thở dài: “Không phải lỗi của cô, cũng không cần tự trách mình, càng không cần đau khổ. Nể tình cô, tôi chắc chắn sẽ không để bố cô chết như thế. Cô yên tâm đi”.

Tô Dư nghe thấy vậy bèn lau nước mắt. Cô ta cúi đầu, im lặng một lúc rồi quỳ xuống đất.

“Tô Dư, cô làm gì vậy?”, Lâm Chính kêu lên, vội vàng đỡ Tô Dư dậy.

“Lâm Chính…tôi có lỗi với cậu, cả nhà tôi đều có lỗi với cậu…”

Lúc này, Tô Dư cảm thấy có lỗi và áy náy lắm. Cô ta cảm thấy bản thân đã nợ Lâm Chính quá nhiều. Cô ta không biết phải trả lại như thế nào nữa rồi. Thứ duy nhất mà cô ta có thể nghĩ được là quỳ xuống, nhưng như vậy cũng có tác dụng gì chứ? Có thể bù đắp được mọi thứ không?

Tô Dư bị Lâm Chính lôi đứng dậy. Anh lau nước mắt cho cô gái và an ủi: “Tô Dư, cô đừng nghĩ như vậy. Chúng ta là người một nhà, tôi giúp cô là điều đương nhiên, cô đừng tự trách mình nữa, thật đấy…”

“Người một nhà sao?”, Tô Dư rưng rưng nước mắt, run rẩy nói: “Cậu coi chúng ta là một nhà sao? Nhưng chúng tôi thì sao? Có ai nghĩ như vậy đâu. Dù là Tô Nhu cũng thế. Họ đều không nghĩ như vậy!”

Cô ta dường như hét lên. Dứt lời, cả Lâm Chính cũng cảm thấy sững sờ. Người đi đường đồng loạt quay qua nhìn, mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, còn tưởng là một cặp tình nhân đang cãi nhau.

Một lúc lâu sau, Lâm Chính mới thở dài, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Tô Dư, cô có cảm thấy tôi là một kẻ vô dụng không?”

Lúc này có vẻ như anh đang muốn nói hết ra với Tô Dư.

“Trước đây…tôi tiếp xúc với cậu không nhiều thì ít nhiều cũng…nghĩ như vậy. Nhưng sau này tôi mới phát hiện ra mình sai rồi. Sai lầm lớn. Bọn họ cũng lầm. Cậu không phải là người như vậy mà ngược lại còn có rất nhiều ưu điểm mà người khác không có. Tất cả đều nhìn lầm cậu, kể cả tôi”, Tô Dư nghẹn ngào.

“Thực tế là tôi đã nhìn lầm cậu”.

Lâm Chính mỉm cười.

“Lâm Chính”, Tô Dư nhìn Lâm Chính bằng vẻ ngạc nhiên.

“Cô có nghĩ tôi là kẻ ngốc hay không, tôi đương nhiên hiểu hết nhưng có những chuyện tạm thời không thể công khai được”.

Tô Dư run rẩy, vội vàng hỏi: “Chuyện gì cơ?”

“Giờ tôi không tiện nói cho cô biết nhưng sớm thôi cô sẽ hiểu mọi chuyện”, Lâm Chính vỗ vai cô gái lấy ra giấy và bút rồi bắt đầu viết.

Một lúc sau, anh nhét tờ giấy vào tay Tô Dư, mỉm cười: “Cô cầm tờ giấy này đưa cho bác sĩ chính của bác cả, bảo họ thực hiện theo các bước như tôi viết thì bệnh tình của bác cả sẽ có chuyển biến tích cực. Sau đó kết hợp với điều trị, tĩnh dưỡng thì sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa”.

Tô Dư nhìn chăm chăm mẩu giấy trong tay. Cô cúi đầu, không nói gì. Mẩu giấy này chính là niềm hi vọng cứu sống bố cô.

Thế nhưng biểu cảm của cô ta lúc này không quá đỗi vui mừng mà ngược lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Cứ như cả linh hồn cô ta cũng bị tổn thương vậy.

“Tô Dư, cô còn không mau đi đi”, Lâm Chính thúc giục.

Tô Dư vẫn đứng im không nhúc nhích. Tầm mười giây sau, cô ta đột nhiên ngước nhìn Lâm Chính như vừa mới quyết định điều gì đó.

“Lâm Chính!

“Sao thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play