Thế nhưng mọi người đều đã quá quen rồi. Đám đông cảm thấy chỉ có cách này mới là cách đối xử đúng đắn nhất với Lâm Chính.

Tuy nhiên bà ta vừa dứt lời thì mọi thứ chìm vào im lặng tầm vài giây. Ngay sau đó, một giọng nói lạnh ngắt từ đầu dây bên kia vọng tới.

“Dựa vào cái gì vậy mẹ?”

Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng khiến cả hiện trường im bặt. Trương Tinh Vũ ngây người. Cả nhà họ Tô cũng đơ ra. Không ai ngờ Lâm Chính lại nói như vậy.

Cậu ta điên rồi sao? Phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người giống y nhau.

Quả nhiên…Trương Tinh Vũ đã nổ như một quả bom.

“Cậu nói cái gì? Cậu nói lại lần nữa xem! Cậu là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy? Cậu tới đây ngay lập tức. Cái thứ ăn hại này, tôi phải lột da cậu. nếu như không có nhà tôi thì cậu chết đói từ lâu rồi. Đồ ăn nhờ ở đợ mà dám nói với tôi như vậy hả…”, Trương Tinh Vũ gào lên như một con thú.

Tô Nhu thấy vậy, việc đầu tiên mà cô làm là tắt điện thoại. Tô Quảng vội vàng giữ lấy tay Trương Tinh Vũ để bà ta không cướp được điện thoại nữa.

“Con tắt máy làm gì? Mau gọi lại cho mẹ. Bà đây phải chửi chết cái thể loại đó. Ăn nhà tôi, ở nhà tôi mà dám ăn nói như thế à! Đúng là nuôi ong tay áo”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tức giận chửi bới. Cả tòa nhà như muốn sụp xuống bởi tiếng chửi của bà ta.

“Mẹ đừng giận nữa, mẹ càng như vậy thì Lâm Chính sẽ càng không tới cứu bác cả đâu. Chuyện này vốn là do chúng ta không đúng, để con nói chuyện với Lâm Chính đi”, Tô Nhu khuyên can.

“Con mau gọi thằng đó quay lại, bà đây sẽ đích thân mặt đối mặt nói chuyện với nó. Một thằng rể, dựa vào cái gì mà ăn nói xấc xược như vậy với bà đây chứ? Cậu ta có tức cách gì?”, Trương Tinh Vũ giậm chân gào thét.

Tô Nhu thở dài, cô biết có nói gì với Trương Tinh Vũ cũng vô ích. Tô Quảng chỉ im lặng đứng nhìn. Giờ phút này ông ta cũng không biết phải làm thế nào. Lưu Mãn San thì khóc nức nở.

“Mẹ, đi xin lỗi đi”, lúc này Tô Dư lên tiếng. Lưu Mãn San sững sờ, quay qua nhìn Tô Dư.

“Nếu không xin lỗi thì bố sẽ chết mất. Mẹ, thể diện lẽ nào còn quan trọng hơn cả mạng sống của bố sao?”, Tô Dư hai mắt đỏ hoe, hỏi mẹ của mình.

Lưu Mãn San há hốc miệng, nói không nên lời. Thế nhưng bà ta cũng không làm gì, chỉ đứng ngây tại chỗ lấy tay lau nước mắt. Bà ta vẫn không thể hạ mình được…Đối với người như bà ta thì thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống nữa.

“Mẹ không đi thì con đi vậy”.

Tô Dư bặm môi, nói với Tô Nhu: “Tô Dư, gửi giúp chị số điện thoại của Lâm Chính”

“Được”, Tô Nhu do dự sau đó đưa số của Lâm Chính cho cô ta. Tô Dư nhận lấy số, đi tới một góc và gọi điện.

“Tô Dư, bọn họ bảo cô gọi à?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.

“Lâm Chính, giờ cậu ở đâu?”, Tô Dư hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn.

“Sao thế?”

“Tôi muốn gặp cậu…”, Tô Dư nói.

Lâm Chính do dự: “Được, tôi đang ở ngoài bệnh viện, cô ra ngoài thì rẽ trái là nhìn thấy tôi”.

Tô Dư nghe thấy vậy lập tức tắt máy chạy ra ngoài. Vài phút sau, cô ta thấy Lâm Chính đang ngồi ở một ghế đá bên đường. Nhưng điều khiến cô ta thấy bất ngờ là Lâm Chính ngoài khuôn mặt ra thì cách ăn mặc giống y hệt thần y Lâm.

Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện này.

“Lâm Chính”, Tô Dư rưng rưng nước mắt. Cô ta kêu to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play