Chỉ thấy Lâm Chính bước tới, không chờ người kia bò dậy, đã đá một cái vào đầu anh ta.

Bốp!

Âm thanh rất lớn vang lên.

Đầu người kia lập tức biến dạng, va cả người vào tường, hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, anh vớ lấy chiếc ghế bằng gỗ ở bên cạnh, điên cuồng đánh vào người anh ta.

Bốp bốp bốp…

Chiếc ghế này bị gãy thì lại đổi chiếc khác.

Vụn gỗ bay tứ tung trong phòng.

Còn người kia đã bị đánh cho máu me be bét, không rõ sống chết.

Người của thế gia Tư Mã trơ mắt ra nhìn.

Rất nhiều người vừa sợ hãi vừa tức giận.

Nhưng không ai dám làm gì.

Dù sao xung quanh… đều là những họng súng đen ngòm!

Lúc này Tư Mã Tàng mới biết thần y Lâm không phải là thô bạo, mà là…

Điên!

Cậu ta không phải là một kẻ thô bạo, mà là một thằng điên chính hiệu!

Cậu ta không hề sợ chết, cũng không quan tâm chết bao nhiêu người, bởi vì cậu ta biết kẻ thù còn sợ chết hơn mình!

Cũng không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính dừng tay.

Anh đã đập nát sáu chiếc ghế.

Còn người kia của thế gia Tư Mã đã nằm im bất động từ lâu.

Máu chảy lênh láng…

Tròng mắt của mọi người như muốn rớt ra ngoài, một số người còn thầm siết chặt nắm tay, vô cùng phẫn nộ.

“Đừng lo… anh ta chưa chết đâu! Tôi là bác sĩ, thủ pháp rất chuyên nghiệp”, Lâm Chính nhận chiếc khăn tay do người bên cạnh đưa cho, nói: “Xương cốt và gân mạch toàn thân anh ta đã bị tôi đánh nát, nửa đời còn lại, cho anh ta làm bạn với Sóc Phương đi!”.

Sắc mặt Tư Mã Tàng vô cùng âm trầm, nắm tay cũng siết chặt.

Biện pháp của ông ta chỉ phòng đối thủ, chứ không phòng kẻ điên.

Bởi vì muốn đấu với kẻ điên thì chỉ có thể liều mạng.

Lâm Chính lại ngồi xuống, uống một ngụm trà, sau đó nhìn về phía Tư Mã Tàng: “Tiếp theo chúng ta nên bàn chính sự thôi”.

“Thái độ thần y Lâm bàn chính sự là như vậy sao?”, Tư Mã Tàng mặt không cảm xúc hỏi.

“Ông yên tâm, hôm nay tôi không định trở mặt với ông, cũng không định giết ông, điều kiện là ông có thể an phận một chút”, Lâm Chính đáp.

“An phận? Hừ, thần y Lâm, bắt đầu từ giây phút cậu động đến người của gia tộc Tư Mã tôi, thì e là chúng ta đều không thể an phận được nữa rồi. Nói đi, chính sự là gì?”, Tư Mã Tàng lạnh lùng nói.

“Cũng không phải là chuyện gì to tát, tôi mời ông đến là để thông báo một câu. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Dương Hoa chúng tôi và thế gia Tư Mã của ông chính là kẻ thù không đội trời chung!”, Lâm Chính bình thản nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play