Bà ta không lên mạng, nên cũng không chú ý đến chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Dư thì tính là gì? Không phải con gái mình mới là người chiến thắng sau cùng hay sao?
Nghĩ đến đó, Trương Tinh Vũ lại đắc ý.
“A Quảng, sao chú không nói sớm, hại tôi phải cầu xin thằng vô dụng này cả nửa ngày trời”, Lưu Mãn San lau nước mắt trên mặt, sau đó quay sang năn nỉ Trương Tinh Vũ.
Thật ra Lưu Mãn San cũng không tin Lâm Chính quen biết Tống Kinh, nhưng bà ta thực sự đã đi đến đường cùng, thế nên cứ thử cầu xin Lâm Chính.
Không lâu sau, Lâm Chính đã bị gạt sang một bên.
Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.
Lâm Chính nhíu mày, đáy mắt dâng lên sự phẫn nộ.
Nhưng lúc đó, một tiếng hô vang lên từ phía trong cửa.
“Con gái, đừng!”.
Mọi người nghe tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi, lao ra khỏi phòng…
Rầm!
Cửa phòng bị Tô Thái canh ở bên ngoài tông mở.
Tô Thái luôn đứng ở ngoài cửa khuyên nhủ, nhưng không nhận được câu trả lời của Tô Dư. Khi nghe thấy tiếng động kỳ lạ vang lên từ trong phòng, Tô Thái bèn tông cửa vào.
Vừa vào phòng của Tô Dư thì thấy Tô Dư đã ngồi bên song cửa sổ, hai chân lơ lửng ở bên ngoài, đầu tóc rối bời, nước mắt giàn giụa.
Tô Thái kinh hãi, lập tức lao ra, muốn kéo Tô Dư lại.
Nhưng lúc đó, Tô Dư lại hét lên: “Bố, đừng qua đây!”,
Tô Thái thấy hai tay cô ta đã bám vào song cửa, ông ta vô cùng kinh hãi, vội vàng dừng bước, mắt đỏ lên, nói: “Tiểu Dư, con đừng làm bậy, có chuyện gì cả nhà chúng ta ngồi xuống cùng nhau bàn bạc, con đừng kích động!”.
“Bố, đừng nói nữa, con đã viết xong di thư. Con rất mệt mỏi, con thật sự rất mệt mỏi, con không chống chọi được nữa rồi…”, Tô Dư đau khổ nói, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gương mặt trắng nõn của cô ta.
Ở bên ngoài, cô ta có thể rất kiên cường, luôn luôn kiên cường.
Dù xảy ra chuyện gì, cô ta cũng có thể gắng gượng.
Dù có khó khăn trắc trở nhiều thế nào, cô ta cũng có thể vượt qua.
Nhưng… bây giờ nơi xuất hiện vấn đề không phải ở bên ngoài! Mà là trong gia đình… .
||||| Truyện đề cử:
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Gia đình vốn được cô ta gọi là cảng tránh gió này cũng đã sụp đổ.
Tình thần cô ta hoàn toàn suy sụp, cả cuộc đời không nhìn thấy hi vọng gì nữa.
Có lẽ cái chết đối với cô ta mà nói là một sự giải thoát.
“Tô Dư, chị làm gì vậy?”.
“Con gái! Con đừng làm bậy, mẹ biết sai rồi!”.
Lưu Mãn San, Tô Nhu và những người khác chạy vào. Lưu Mãn San quỳ xuống đất, kêu gào khóc lóc.
“Tô Dư, chị bình tĩnh lại đi, mau xuống đây, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”, Tô Nhu sốt ruột lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT