Nghe bà ta nói vậy, Tô Nhu cũng bối rối.

“Sao Tiểu Dư lại gặp phải người mẹ như chị chứ?”, người thành thật như Tô Quảng cũng không nhịn được nói ra miệng.

“Chị… Chị cũng tài thật đấy!”, Trương Tinh Vũ cũng kinh ngạc.

Chín triệu toàn là vay nặng lãi?

Với sự ghê gớm của vay nặng lãi, thế không phải phải trả hơn mười triệu tệ mới xong chuyện sao?

Tính hết số xa xỉ phẩm mà Lưu Mãn San mua, đem bán ra lại, thêm cả căn nhà mà có thể bán được năm triệu tệ đã là không tồi.

Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Lưu Mãn San đã tăng thêm món nợ năm triệu tệ cho gia đình họ… Đừng nói là Tô Dư, đổi lại là Trương Tinh Vũ cũng sẽ muốn nhảy lầu.

Lâm Chính không ngừng lắc đầu.

Như vậy so ra, Trương Tinh Vũ cũng còn đỡ hơn Lưu Mãn San quá nhiều, ít nhất bà ta không đến mức như vậy.

“Bây giờ người duy nhất có thể cứu nhà chúng tôi chỉ có Tiểu Chính thôi. Tiểu Chính, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Cậu nhất định phải giúp bác cả, cầu xin cậu!”, Lưu Mãn San chộp lấy cánh tay Lâm Chính, khóc lóc cầu xin.

“Bác bảo Lâm Chính làm sao cứu bác?”, Tô Nhu hỏi.

“Tiểu Chính, chắc là đạo diễn Tống có quan hệ rất tốt với cậu đúng không? Cầu xin cậu, giúp tôi liên lạc với đạo diễn Tống đi! Chỉ cần đạo diễn Tống có thể chọn Tô Dư nhà chúng tôi làm nữ chính, nguy cơ của nhà chúng tôi sẽ được giải quyết dễ dàng!”, Lưu Mãn San khóc lóc.

“Sao Lâm Chính lại quen biết đạo diễn Tống được? Chị đang nói đùa gì vậy?”, Trương Tinh Vũ cười giễu, nói.

“Là thật đấy, lúc trước Tiểu Dư đã nói, chính Tiểu Chính đã giới thiệu nó làm quen với đạo diễn Tống”, Lưu Mãn San khóc thút thít nói.

“Thật sao?”.

Tô Nhu kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

“Kẻ vô dụng như cậu sao có thể quen biết đạo diễn Tống?”, Trương Tinh Vũ cũng không nhịn được hỏi.

“Chỉ là có duyên gặp mặt một lần, cũng không tính là quen biết”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Câu này là nói thật.

Anh và đạo diễn Tống quen biết là nhờ Mã Hải giới thiệu. Nghiêm ngặt mà nói, anh cũng chẳng gặp Tống Kinh bao nhiêu lần. Quen biết thì có quen biết, nhưng không tính là thân thiết.

“Tôi nghe nói bộ phim của Tống Kinh là Tập đoàn Dương Hoa đầu tư. Đợt thử vai lần này Tống Kinh cũng cân nhắc đến khu vực Giang Thành chúng ta. Theo tôi thấy, không phải Lâm Chính giới thiệu Tống Kinh cho Tiểu Dư làm quen, mà là thần y Lâm giới thiệu”, lúc này Tô Quảng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Nghe vậy, Lưu Mãn San đang khóc lóc chợt sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tô Quảng: “A Quảng, ý của chú là…”.

“Ha, vậy còn chưa rõ ràng hay sao? Thay vì cầu xin tên vô dụng Lâm Chính, chi bằng chị cầu xin con gái tôi, để con gái tôi ra mặt gọi điện thoại cho Chủ tịch Lâm, nói Tống Kinh tiếp tục dùng Tô Dư. Chuyện của nhà các người không phải được giải quyết rồi sao?”, Trương Tinh Vũ kiêu ngạo cười nói.

Đúng là sự đời vô thường.

Trương Tinh Vũ không ngờ còn có chuyện như vậy.

Nhắc tới, chuyện Tập đoàn Dương Hoa đầu tư cho phim mới “Chiến Hổ” của Tống Kinh đúng là từ trên mạng truyền ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play