Lúc này Tô Nhu mới hoàn hồn, lập tức rút tay lại, vừa cuống vừa giận nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng gây rắc rối cho con nữa không?”.

“Gây rắc rối? Con gái, con nói vậy là sao?”, Trương Tinh Vũ sửng sốt hỏi.

“Con không muốn ly hôn! Ít nhất là hiện giờ!”, Tô Nhu cáu kỉnh nói.

“Cái gì? Không ly hôn?”, giọng nói của Trương Tinh Vũ nâng lên quãng tám, tròng mắt dường như muốn rớt ra ngoài.

“Con gái, con… chắc không phải con thích cậu ta thật đấy chứ?”, Tô Quảng cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

Lâm Chính thì kinh ngạc.

Anh biết, sở dĩ Tô Nhu không ly hôn là vì có lời giao ước.

Thời gian chưa đến, cô buộc phải tuân thủ hôn ước với Lâm Chính.

Cô gái này rất có tính nguyên tắc, không ai có thể chạm vào giới hạn của cô…

“Bố mẹ đừng nói nữa, chuyện ly hôn con sẽ bàn với Lâm Chính, bố mẹ không cần bận tâm. Công ty còn có việc phải giải quyết, con về công ty đây. Lâm Chính, chúng ta đi”, Tô Nhu trầm giọng nói, sau đó kéo tay Lâm Chính rời đi.

Lâm Chính không phản kháng, để mặc Tô Nhu kéo đi.

“Đứng lại!”.

Đúng lúc này, Trương Tinh Vũ quát lớn.

Nhưng Tô Nhu không hề dừng lại.

Cô không dám dừng.

Nhưng Trương Tinh Vũ thì bất chấp.

Bà ta nổi giận xông tới chặn cửa, gầm lên giận dữ: “Tô Nhu! Mẹ nói cho con biết! Nếu hôm nay con không ly hôn với Lâm Chính, thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!”.

Câu nói này khiến Tô Nhu chấn động.

“Mẹ, mẹ… mẹ nói gì cơ?”.

Lâm Chính cũng ngớ người.

Không ngờ Trương Tinh Vũ lại quyết đoán dứt khoát như vậy!

“Con cần mẹ, hay là cần người đàn ông này, con tự chọn đi!”, Trương Tinh Vũ hỏi với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Tô Nhu sững sờ nhìn Trương Tinh Vũ. Cô há hốc miệng, không nói nên lời. Có lẽ cô không thể ngờ rằng, mẹ mình lại dứt khoát, kiên quyết như vậy.

“Mẹ…mẹ điên rồi”, Tô Nhu kêu lên.

“Mẹ không điên. Người điên là con đấy”, Trương Tinh Vũ nghiến răng, lạnh lùng nói: “Tô Nhu, mẹ nói cho con biết, hôm nay mẹ nói thẳng, nếu con còn muốn có người mẹ này thì ngay lập tức ly hôn với người đàn ông kia. Nếu con không muốn có mẹ thì cứ coi như không nghe thấy. Muốn làm gì thì làm. Có điều nếu con chọn theo cách hai thì từ sau này trở đi con đừng nói là được người mẹ này sinh ra nữa”.

“Tinh Vũ…”, Tô Quảng cảm thấy hơi quá đáng.

Rõ ràng là ép Tô Nhu đứng bên bờ vực mà…

“Ông ngậm miệng lại”, Trương Tinh Vũ trừng mắt với Tô Quảng.

Tô Quảng há hốc miệng, coi như không nghe thấy gì. Trương Tinh Vũ tiếp tục nhìn chăm chăm Tô Nhu, đợi lựa chọn của cô. Tô Nhu cũng nhìn mẹ mình, nước mắt lăn dài trên má.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play