“Không sao, mọi chuyện đã được giải quyết rồi”.

“Thế à?”.

“Mà anh nói xem có lạ không cơ chứ? Tiểu Tuyết bảo… tên Hàn Thiên kia chạy tới trước mặt cậu ấy dập đầu xin lỗi, còn thề sẽ không bao giờ đến quấy rầy cậu ấy nữa! Cứ như bị trúng tà vậy! Tên Hàn Thiên đó bị sao thế nhỉ?”, Tô Nhu nghi hoặc hỏi.

“Ồ, chắc là lương tâm trỗi dậy”.

“Lương tâm trỗi dậy?”.

“Hoặc là đầu óc có vấn đề, dù sao lúc mới gặp anh đã cảm thấy người này không được bình thường”, Lâm Chính cười nói.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy không đúng.

Nếu Hàn Thiên quả thực ngoan ngoãn đi xin lỗi, thì chắc là chuyện của Cung Hỉ Vân không liên quan đến anh ta.

“Thế à?”, Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, nhưng rồi vẫn ném nó ra khỏi đầu, không buồn nghĩ nữa.

Cạch!

Cửa phòng bị đẩy ra.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vừa đi tản bộ về đến phòng.

“Bảo sao chưa vào đến phòng đã ngửi thấy mùi thối, hóa ra là cậu đến. Đây là nơi mà cậu có thể ở sao? Cút! Cút ngay cho tôi!”.

Trương Tinh Vũ nhìn thấy Lâm Chính, liền nổi ba máu sáu cơn, chỉ tay vào mặt anh chửi bới.

“Mẹ, mẹ đừng làm ầm lên nữa được không hả? Con đã nói với mẹ rồi còn gì, chuyện hôm qua con uống say không liên quan gì đến Lâm Chính cả, không phải anh ấy chuốc rượu con mà là con tự uống”, Tô Nhu bực mình nói.

“Con bé ngốc nghếch này, con đừng để bị lừa! Đừng tưởng thằng chó này là người vô tích sự không biết gì, cậu ta thâm lắm, vẫn luôn lợi dụng con đấy”, Trương Tinh Vũ hết lời khuyên nhủ.

“Mẹ, dù thế nào thì Lâm Chính cũng là con rể mẹ, sao mẹ cứ mắng anh ấy suốt thế?”, Tô Nhu tức đến mức giậm chân.

Thời gian này Lâm Chính đã giúp đỡ cô không ít.

Hơn nữa tối qua cũng là Lâm Chính đưa cô về, lại thêm chuyện trước đó, đã khiến Tô Nhu thay đổi cái nhìn về Lâm Chính. Bây giờ nghe Trương Tinh Vũ nói Lâm Chính như vậy, đương nhiên cô sẽ thấy khó chịu trong lòng.

“Đồ ngốc, sao con không chịu nghe lời khuyên của mẹ chứ?”.

Trương Tinh Vũ vô cùng bực mình, trừng mắt nhìn Lâm Chính.

Còn Tô Quảng đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Đúng lúc này, ông ta liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên nói: “Đúng lúc bây giờ là 2 rưỡi chiều, hôm nay là thứ sáu, Cục dân chính vẫn làm việc. Tiểu Nhu, Tiểu Chính, hay là hai đứa làm thủ tục ly hôn hôm nay luôn đi”.

Tô Nhu nghe thấy thế, lập tức sửng sốt.

Lâm Chính ngoảnh sang.

Trương Tinh Vũ thì vỗ tay, giơ ngón tay cái khen ngợi Tô Quảng, kích động nói: “Đúng đúng đúng, con gái, đúng lúc chúng ta đang rảnh rỗi, đi làm thủ tục ly hôn nào”. . Xin‎ hã𝐲‎ đọc‎ t𝘳𝓾𝐲ện‎ tại‎ ﹟‎ 𝖳‎ 𝑅𝓾𝘔𝖳𝑅𝗨𝘠𝙀𝖭.Vn‎ ﹟

Dứt lời liền khoác tay Tô Nhu kéo ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play