“Cậu nói đấy nhé, không được nuốt lời!”, cô nữ sinh người nhỏ nhắn sáng mắt lên.

“Không nuốt lời, không nuốt lời!”, Tô Dư bất đắc dĩ nói.

Cô gái lập tức nhảy cẫng lên hoan hô.

“Tóm lại đợi lát nữa cậu đừng gây ra chuyện gì!”, cô gái mặt tròn nghiêm túc dặn dò.

Két!

Một chiếc xe taxi dừng trước mặt bốn cô gái, sau đó Lâm Chính mặt quần áo thường ngay bước xuống.

“Lâm Chính”, Tô Dư nặn ra nụ cười.

“Ừ”, Lâm Chính mỉm cười gật đầu.

“Đây là người nhà của cậu sao?”, cô gái mặt tròn nhíu mày.

“Cũng có chút đẹp trai đấy chứ”, cô gái nhỏ nhắn dùng cánh tay huých Tô Dư, nhỏ giọng nói: “Cho mình Zalo của anh ta đi, mình nói chuyện với anh ta”.

“Đừng quậy”, Tô Dư nhỏ giọng nói.

“Tiểu Dư, đợi lát nữa chúng ta bắt xe đến khách sạn à?”, Lâm Chính hỏi.

“Không phải”, Tô Dư lắc đầu, đang định nói.

Nhưng cô gái mặt tròn đã xen vào.

“Bắt xe cái con quỷ, đạo diễn Đổng sẽ đến đón bọn tôi! Anh nghĩ bọn tôi cũng giống anh, ngồi xe taxi đi ăn sao?”.

“Cô chưa từng ngồi xe taxi à?”, Lâm Chính hiếu kỳ hỏi.

“Anh…”, cô gái mặt tròn tức đến mức không nói nên lời, trợn mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính ngơ ngác.

Anh cũng không biết mình đã đắc tội những cô gái này chỗ nào.

Ngược lại, Tô Dư âm thầm nháy mắt với anh, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, mọi người bớt nói vài câu, mình giới thiệu với các cậu, đây là Lâm Chính, em rể họ của mình. Lâm Chính, giới thiệu với cậu, ba người này là Chu Viên Viên, Tào Tiểu Kiều, Thái Yến, bạn cùng phòng của tôi”.

“Chào các cô!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Đồ nhà quê!”, cô gái mặt tròn Chu Viên Viên đánh giá Lâm Chính một lượt, phát hiện anh mặc đồ hàng chợ, lập tức tỏ vẻ khinh thường.

Chuyện này không thể trách Lâm Chính. Lúc trước ở Kỳ Dược Phòng, bộ Âu phục quý giá của anh đã bị Diêu Triệu Bân đánh nát, anh vội vã về nhà thay quần áo. Quần áo trong nhà đương nhiên đều là hàng chợ, trừ khi Mã Hải chuẩn bị quần áo cho anh.

“Anh là Lâm Chính à?”, cô gái nhỏ nhắn tên Tào Tiểu Kiều nghi ngờ quan sát một lượt, nghi hoặc hỏi: “Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu đó”.

“Này! Lâm Chính, tôi cảnh cáo anh, hôm nay anh đến đây không phải để làm sứ giả hộ hoa, cũng không phải đến để ăn chực, anh đến là để làm người qua đường mà thôi, hiểu chưa?”.

“Người qua đường? Là ý gì?”, Lâm Chính không hiểu hỏi.

“Vẫn không hiểu? Là bảo anh đi theo làm người tàng hình, không nói gì cả, không làm gì cả, thậm chí cơm cũng đừng ăn, hiểu chưa? Anh không được cản trở chúng tôi!”, Chu Viên Viên lạnh lùng hừ một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play