“Tới gặp cô ấy làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy tò mò. Anh nhớ là mối quan hệ giữa Tô Dư và Tô Nhu khá bình thường, thậm chí là hai người còn từng có xung đột.

“Là Tiểu Khuynh nhờ em”, Tô Nhu thở dài, nói nhỏ: “Tiểu Khuynh nói gần đây Tô Du có tiếp xúc với một người, tự xưng là đạo diễn gì đó, muốn tìm Tô Dư đóng phim. Hình như hôm nay bọn họ sẽ đi ăn ở khách sạn Tinh Mỹ. Tiểu Khuynh muốn em đi cùng Tô Dư vì lo xảy ra chuyện. Em gọi điện cho Tô Dư nhưng Tô Dư không đồng ý. Em nghĩ nếu là anh thì không có vấn đề gì. Anh nghĩ cách cùng Tô Dư đi đi. Nếu là đóng phim thì tốt quá, còn nếu không phải thì còn có sự đề phòng…”

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn bật cười. Coi anh là sứ giả đi bảo vệ chứ gì?

Thế nhưng Lâm Chính cũng không có ác cảm với Tô Dư và Tiểu Khuynh nên gật đầu: “Được, để anh gọi điện cho Tô Dư”.

“Vất vả cho anh rồi”, điện thoại tắt máy.

Lâm Chính bèn gọi cho Tô Dư. Sau khi biết được ý của Lâm Chính, Tô Dư tỏ ra tức giận.

“Ý của cậu là gì? Người nào cũng biết đó là đạo diễn nổi tiếng, cậu còn sợ là lừa đảo sao? Người ta đóng nhiều phim lắm rồi đấy.

“Tô Dư, chẳng qua là gia đình quan tâm tới cô, tôi không có ý khác”, Lâm Chính bất lực giải thích.

“Nếu như để đạo diễn biết được tôi đưa một người đàn ông tới thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Người khác sẽ nghĩ tôi không tin đạo diễn, như vậy thì việc này coi như xong mất”, Tô Dư vội vàng nói.

“Nếu thật lòng tìm cô đóng phim thì sao lại bận tâm chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Anh…”

“Hay là thế này, cô đừng đi nói với Tô Nhu và Tiểu Khuynh nữa mà đi thuyết phục bác cả đi, nếu bác cả đồng ý thì tôi sẽ không đi. Thế nào?”, Lâm Chính nói.

“Tuyệt đối không được nói với bố tôi”, Tô Dư lên tiếng. Thế nhưng dứt lời, cô ta lập tức bụm miệng.

Lâm Chính nhếch miệng cười: “Ồ, hóa ra là bác cả không biết về chuyện này à?”

“Được rồi, tôi sẽ đưa cậu đi cùng là được”, Tô Du cười khổ, quyết định từ bỏ.

Ở trường Đại học Giang Hoa.

Tô Dư mặc một bộ trang phục chính thức đứng cùng vài người bạn cùng phòng ở cổng trường. Bọn họ nhìn quanh, gương mặt rất căng thẳng.

Vào thu, trời chuyển lạnh, nhiều người mặc áo khoác dày cộm.

Nhưng mấy cô sinh viên đại học này vẫn mặc váy ngắn tất đen, che thì ít lộ thì nhiều, thu hút ánh nhìn của người khác, giữa trời lạnh giá vẫn xinh đẹp.

Tô Dư trang điểm tinh xảo ra ngoài, cao nhất trong số những cô gái này, vóc dáng hoàn hảo, đường cong rõ ràng. Cô ta mặc một chiếc váy ngang gối nhung thiên nga màu đen, một đôi giày bốt màu đen, mái tóc đen nhánh có đường cong lượn sóng tự nhiên để ngang vai, vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn có cảm giác hạc giữa bầy gà, các sinh viên qua lại đều nhìn chăm chú.

“Mình nói này Tiểu Dư, cậu làm cái quái gì vậy, khó khăn lắm đạo diễn Đổng mới bỏ thời gian ra gặp chúng ta, cậu lại dẫn theo người nhà cậu đi, đạo diễn Đổng sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn ông ấy sẽ nghĩ chúng ta đề phòng ông ấy nên dẫn theo vệ sĩ, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận”, một cô gái mặt hơi tròn, trang điểm đậm liếc nhìn Tô Dư, trách móc.

“Phải đấy Tiểu Dư, đây là cơ hội tốt để mọi người trở nên nổi trội, cậu không được làm hỏng chuyện này đâu! Hạnh phúc nửa đời sau của mình đặt hết vào tối nay đấy!”, một cô gái tóc ngắn, vóc dáng nhỏ nhắn nói.

“Hôm nay mình không tiếc giá nào, váy ngắn đến thế này cũng đã mặc rồi, cả đời mình chưa bao giờ lẳng lơ như vậy đâu. Tiểu Dư, cậu đừng hại bọn mình đấy nhé!”, một cô gái tóc dài, dáng người hơi gầy run rẩy trong gió lạnh.

Tô Dư cười khổ: “Dạ thưa ba chị, mình cũng không muốn nhưng hết cách, ai bảo đứa em gái của mình để lộ tin tức làm gì… Cùng lắm lần sau mình mời các cậu đi ăn Haidilao được chưa?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play