Có điều cũng đúng, nếu như lúc trước ở Nam Phái, Lâm Chính dùng võ công thì đã không tồn tại trận đấu châm rồi.

Huống hồ số châm bạc anh mang theo trên người cũng có hạn, sao giống như lúc trước ở Nam Phái, được bên đó cung cấp châm bạc.

“Tôi vốn cũng không muốn như vậy”.

Lâm Chính liếc mắt nhìn Long Thủ, phủi bụi trên vai rồi nói.

“Nhưng cậu vẫn làm như vậy, thần y Lâm, tôi phải thừa nhận thực lực của cậu rất mạnh, chỉ tiếc rằng cậu không thể thay đổi được tất cả”, Ứng Bình Trúc nói.

“Đã nói như vậy, tức là các người vẫn không đồng ý giao Ứng Phá Lãng ra, cũng không đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Đây không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, chuyện này liên quan đến một việc rất quan trọng”.

“Chuyện gì?”

“Đó là thể diện của nhà họ Ứng!”, Ứng Bình Trúc híp mắt nói.

Gia tộc lớn như nhà họ Ứng sẽ không so bì được mất.

Cái họ muốn là mặt mũi, là tôn nghiêm, là danh tiếng, là sự khiếp sợ!

Chạm đến cái này, so với chuyện được mất gì đó thì còn quan trọng hơn!

“Thật sao… vậy nên ông muốn tôi san phẳng nhà họ Ứng, các người mới chịu nhận thua?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Anh chẳng quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Ứng!

“San phẳng? Hahaha, thần y Lâm, nhà họ Ứng chúng tôi có quan hệ với nhiều kẻ mạnh trong giới võ thuật Hoa Quốc, đến nay cậu là kẻ duy nhất dám nói câu này ra, cậu nghĩ mình làm được sao?”, Ứng Bình Trúc cười nói.

Ứng Hùng cũng hừ lạnh: “Không biết điều, đừng nghĩ rằng cơ thể cậu là kim cương bất hoại, vô địch thiên hạ, tí nữa người của đội Long Kiếm đến. Tôi muốn xem cậu còn có chiêu nào?”

“Đội Long Kiếm?”, Lâm Chính gật đầu: “Được thôi, để các người tâm phục khẩu phục, tôi sẽ đợi Long Kiếm đó đến”.

“Thầy!”, Long Thủ lo lắng.

“Không sao. Nếu bọn họ cảm thấy tôi không san phẳng được nhà họ Ứng, vậy tôi sẽ chứng minh cho họ thấy!”, Lâm Chính nói.

Long Thủ vừa nghe xong liền suýt ngất.

Điên cuồng quá.

Thầy chịu kích thích như nào vậy?

Hay là phải nói anh chẳng thể chịu nổi kế khích tướng của người khác?

San phẳng nhà họ Ứng?

Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ gây chấn động sao? E rằng cả giới võ thuật Hoa Quốc sẽ rung chuyển.

Nhưng để làm được vậy… là điều không thể!

E rằng chỉ có thể dùng cụm từ “Nằm mơ giữa ban ngày” để hình dung! Dù sao người nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ suốt cả trăm năm nay.

Rầm! Rầm!

Bên ngoài đại sảnh bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn và nặng nề, sau đó một nhóm người lưng đeo kiếm dài, mặc áo giáp xông vào sảnh lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play