“Lý Túc! Anh mau cút ra đây, giết kẻ này cho tôi!”, Ứng Phá Lãng hét ra ngoài.

Vô số người mặc đồ đen lao vào sân, giơ súng lên hướng về Lâm Chính.

Nhưng ngay giây sau, Lâm Chính vung tay.

Vèo!

Mấy chục tia sáng phi ra từ tay Lâm Chính, sau đó nhắm chuẩn vào người mấy tên vệ sĩ đồ đen.

Trong giây lát, tất cả vệ sĩ đều giữ nguyên động tác cầm súng, toàn bộ đều không thể động đậy…

“Các người bị sao vậy? Còn không mau xử lý tên này đi? Mau ra tay!”

Ứng Phá Lãng vội vàng hét lên.

“Phá Lãng, bọn họ bị châm bạc phong bế huyệt đạo, bị điểm huyệt rồi, con mau rút châm bạc lên người họ ra!”, Ứng Hùng vội vàng nói.

Lúc này Ứng Phá Lãng mới hoàn hồn, lập tức xông qua, rút châm bạc trên người vệ sĩ ra.

Nhưng ngay khi châm bạc được rút ra, tất cả vệ sĩ đều mất ý thức, lập tức ngất đi, không tỉnh lại được.

“Chuyện này…”, Ứng Phá Lãng trợn tròn mắt.

“Dù sao cũng là người ngoài ngành, châm bạc… sao có thể tùy tiện rút ra được? Các người cơ bản không hiểu Đông y!”, Lâm Chính liên tục lắc đầu.

“Là mày làm sao?”

Ứng Phá Lãng tức giận vứt châm bạc xuống đất, tức giận nói.

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, mà tiếp tục giết người nhà họ Ứng.

Mọi người lại bị giết chết.

Ứng Bình Trúc không ra tay nữa, ông ta lùi về sau, thoát khỏi trận chiến.

“Anh cả!”, Ứng Hùng tiến lên.

“Chú không sao chứ?”Ứng Hùng nói nhỏ.

“Em không sao, anh cả… thực lực của tên này vượt qua dự đoán của chúng ta, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

“Cơ thể cậu ta không bình thường, nếu như bình thường chỉ có đại sư khổ luyện hoặc nhân tài chuyên tu luyện công phu ngoại gia thì mới có được cơ bắp như này, có điều qua tình hình giao chiến lúc nãy, cậu ta không có căn bản võ công. Vậy nên tôi đoán cậu ta có thể chỉ dùng một loại thuốc hoặc một chiêu thức Đông y nào đó để tăng cường cơ bắp, quyền cước không thể làm được gì cậu ta, chỉ có thể dùng chiêu chí mạng. Đó là vận dùng vũ khí bằng thép!”

“Anh cả, ý anh là…”

“Gọi đội Long Kiếm đến!”

“Vâng!”

Ứng Hùng gật đầu, lập tức bảo Ứng Phá Lãng đi qua.

Lúc này cao thủ của người nhà Ứng đều bị Lâm Chính đánh ngã, ai ai cũng kêu lên đau đớn.

Hầu như họ không bị gãy chân gãy tay cũng bị gãy tay, tình cảm vô cùng đáng thương.

Chu Đình ở bên kia đang giao chiến với Long Thủ, mặt cũng tái mét, vội vàng lui về sau.

Long Thủ được giải thoát chạy đến bên Lâm Chính.

Lúc này anh cũng khá chật vật, trên người có mấy dấu chân, trên mặt cũng có vết bị đấm, so với lúc trước đấu châm với Long Thủ còn thê thảm hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play