Editor: Hanh Doan
Nhìn tờ giấy trên tay Võ Đế kia, Chu Vân Kiến thấy hơi ngượng ngùng. Lúc viết không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại nội dung trên mặt giấy lại thấy có chút bất lực. Y cúi đầu, ngượng ngùng nói với Võ Đế: “Một….. nhất định phải đọc sao?”
Võ Đế hờ hững ngồi xuống bên cạnh y, nói: “Đọc, nếu Hoàng Hậu đã viết ra rồi thì vì sao lại không thể đọc được chứ?”
Chu Vân Kiến xoay người chôn mặt vào gối đầu, nũng nịu nói: “Hoàng Thượng, thần sai rồi.”
Võ Đế lại túm chặt cổ áo phía sau của y, nhẹ nhàng xách y lên, nói: “Hoàng Hậu sai chỗ nào? Đợi đọc xong tờ giấy này rồi lại từ từ nói với trẫm. Như thế nào? Không dám à?”
Chu Vân Kiến xem như đã hiểu, hôm nay Võ Đế chính là cố tình không bỏ qua cho y. cũng được, tự mình đào hố cho mình nhảy, nhảy xong rồi thì cùng lắm là tự mình chôn mình luôn thôi. Ai kêu y viết một tờ giấy như vậy làm gì đâu? Thế là y ngồi dậy, cầm lấy tờ giấy trong tay Võ Đế, nói: “Đọc, đọc, đọc! Thần khi nào không dám đọc chứ? Thần dám viết thì thần cũng dám đọc!”
Chu Vân Kiến nói xong lại hắng hắng giọng, cầm tờ giấy lên thì thầm đọc: “Thần…. ngứa chỗ kia, muốn cây gậy gãi ngứa lớn kia của Hoàng Thượng đến giúp thần….. gãi gãi một chút. Nếu ngài còn không chịu hạ triều, thần sẽ…… đúc một cái bằng vàng ròng, tự mình gãi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT