Editor: Hanh Doan
Mấy nhà cùng với nhà họ La trong thôn của huyện Xuân Vinh đến báo danh hôm nay đều nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi cái thân xác không, chẳng những không mua nổi than củi, không cưới nổi vợ, thậm chí đến mùa đông này còn có khả năng đến cơm cũng không có mà ăn. Chu Vân Kiến hỏi xem bọn họ tính toán như thế nào, bọn họ lại đều rất lạc quan: “Trước kia ngay cả cỏ với vỏ cây cũng không có mà ăn, hiện giờ đi đến nhà ai cũng có thể mang ra mấy củ khoai tây nướng. Nhà bọn ta năm trước cũng trồng một ít, không thể tưởng tượng được thế mà cũng có thể thu được mấy sọt. Tốt xấu gì thì cũng có thể lấp đầy cái bụng, không đến mức chết đói.”
Hỏi bọn họ vì sao lại rơi vào bước khốn cùng như vậy, thì vợ của lão La hằng năm đều phải uống thuốc, có chút tiền đều để dành cho bà ấy mua thuốc uống. Một ông lão khác thì đến tuổi trung niên lại gặp phải biến cố, tất cả của cải đều không còn, hiện giờ chỉ còn lại hai gian nhà bằng gạch đất. Còn có hai thiếu niên là hai anh em, vừa mới lo ma chay cho mẹ. Cũng may mẹ bọn họ có để lại cho bọn họ hai gian nhà ngói, cũng coi như có được nơi sinh sống tạm bợ, cũng không đến mức đói chết.
Chu Vân Kiến thấy bọn họ thật sự đáng thương, liền kêu các thợ của Công bộ giúp đỡ họ sửa sang lại nhà cửa một chút. Lư Cam vỗ ngực đảm bảo, nhà ở đã đi qua tay bọn họ thì có thể sống đến hết đời cũng không thành vấn đề. Vì thế đêm hôm đó Chu Vân Kiến cũng không có trở về hành cung, đi theo người của Công bộ suốt một đêm. Ngày hôm sau lại tiếp tục giúp người dân dọn dẹp nhà cửa, lại lắp ráp máy sưởi cho bọn họ.
Ngày hôm qua bởi vì phụ tùng có vấn đề, nên máy sưởi chưa có hoạt động. Đến hôm nay, Chương đại nhân phái người đem phụ tùng tới, Chu Vân Kiến dặn dò Lư Cam lắp ráp hoàn chính chúng lên. Sau khi lắp tốt liền phái một thợ thủ công tới các nhà, cho nước vào trong bếp lò, nhóm lửa lên, không đến nửa canh giờ, hơi ấm đã bắt đầu thoát ra từ những tấm tản nhiệt trong phòng.
Chu Vân Kiến tự mình ngồi giám sát trong nhà của lão La, lão La cầm điếu thuốc đi tới đi lui nhìn ngó. Trong chốc lát sờ sờ chỗ này, chốc lát lại sờ sờ chỗ kia, vẻ mặt tò mò hỏi: “Cái này thật sự có thể làm ấm được sao?”
Chu Vân Kiến cười nói: “Lão bá chờ một lát sẽ biết, không tới nửa canh giờ, ông sẽ thấy ấm đến nỗi muốn cởi cả áo da ra đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play