Editor: Đông Miên 
Sau khi cố gắng kìm nén vài giây, cuối cùng Chu Vân Kiến cũng không nhịn được mà cười sặc sụa trong vòng tay của Võ Đế, vừa cười vừa dùng nắm tay đấm đấm vào ngực mình, điều này khiến cho Võ đế mỉm cười một cách khó hiểu. 
Thật là quá đáng, bình thường y còn nói nhiều lời lẽ xấu hổ hơn thế kia, dựa vào đâu mà hắn chỉ giải thích lại những lời đó thôi mà y lại dám cười nhạo hắn cơ chứ? Võ đế ôm lấy mặt của y, nói: “Hoàng hậu, không cho phép ngươi cười nữa, nếu ngươi còn cười… thì trẫm sẽ giận thật đấy!Quan châu được đốt lửa, mà dân chúng lại không được thắp đèn là cái đạo lý gì!Lúc ngươi nói trẫm có cười nhạo ngươi hay không?”
Chu Vân Kiến không cười nữa, hai tay của Võ đế vẫn ôm mặt của y, y cứ vậy mà nhìn Võ đế, đáp: “Nhưng mà hiện tại thần cái gì cũng không nói mà!”
Võ đế: …
Vẫn là tự hắn đào hố chôn mình, hiện thực lúc nào cũng tàn nhẫn như thế. 
Chu Vân Kiến lại chui vào trong lòng Võ đế cười phá lên, cách giải thích thế này đúng thật là buồn cười quá đi, đủ để khiến y cười liền ba tháng. Võ đế cũng không thèm quan tâm y nữa, cứ mặc cho y cười. Đợi sau khi y cười xong rồi mới hỏi: “Vậy rốt cuộc là cái đó có nghĩa là gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play