Editor: Hanh Doan
Người này họ Thịnh tên Vân, có một điền trang gọi là Thanh Vân sơn trang.
Ai họ Thịnh tên Vân thì Võ Đế không biết nhưng Thanh Vân sơn trang này được tạo ra như thế nào thì Võ Đế lại biết rõ hơn bất kỳ ai. Thanh là bởi vì trong tên của hắn có chữ Thanh, Vân tất nhiên là tên đệm trong tên của Hoàng Hậu. Lúc trước bởi vì y nói lời xằng bậy mà Võ Đế còn bẻ gãy mất hai cây bút. Bây giờ nghĩ lại, y thay tên đổi họ cũng là vì không muốn rêu rao quá mức ở bên ngoài.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, chỉ là… những lời này thật sự xuất phát từ miệng y sao? Đúng rồi, y vốn dĩ chính là người có tài hoa, nhìn thì có vẻ như ngông cuồng, nhưng thật ra lại rất biết suy nghĩ đúng mực, giải quyết đúng vấn đề. Bất kể là chuyện gì, trước khi cơn giận của hắn nổi lên thì y đều có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, làm mọi chuyện đều nhẹ nhàng trôi qua, kịch bản bốn lạng đẩy ngàn cân kia của y, cả đời Võ Đế cũng học không được.
Theo như lời Chu Vân Kiến nói, Võ Đế mặc dù là quân tử, nhưng đạo quân tử có đôi khi cũng không thể áp dụng với tất cả mọi người.
Ban đầu Võ Đế còn cảm thấy những lời ăn tiếng nói đậm chất chợ búa của Chu Vân Kiến cũng chỉ là một ít trò khôn vặt, không thể dùng ở nơi thanh nhã. Bây giờ nghe thấy những lời này thì lại phát hiện tâm tư của y rất thâm sâu, trong sự thâm sâu ấy lại là một thế giới tốt đẹp như vậy. Võ Đế cảm thấy như đã có được bảo vật, hắn cảm thấy bản thân nên đối xử tốt với Hoàng Hậu một chút. Người như vậy… vì theo đuổi mình mà hạ thấp thân phận đến dưới chân hắn, bản thân dù sao cũng phải chừa cho y chút mặt mũi.
Bây giờ y còn chưa có trở về, đợi y trở về, trẫm… trẫm…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT