Editor: Hanh Doan
Hai hàng nước mắt chảy ra từ hai hốc mắt đục ngầu của đối phương, Chu Vân Kiến bỗng nhiên sực nhớ ra điều gì, nói: “Ông… không phải ông vừa câm vừa điếc sao? Sao có thể nói được? Ông lão à, ông có thù hận gì với ta sao? Hay là ông có oan khuất gì? Nói cho ta nghe đi, biết đâu ta có thể giúp được cho ông thì sao?”
Hiện giờ thích khách đã lẻn vào tới trong phòng rồi, tốt nhất là nên nói nhiều vài câu, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Nhưng mà giây tiếp theo, đối phương lại dập đầu liên tiếp mười mấy cái, Chu Vân Kiến mới vội vàng đứng lên, đi đến đỡ ông ấy dậy, nói: “Ông lão à, ông làm cái gì vậy? Không cần dập đầu với ta như vậy đâu… cho dù ông muốn dập đầu thì cũng nên giải thích một câu với ta chứ? Ông… rốt cuộc ông là ai? Vì sao phải hành lễ với ta như vậy?”
Ông lão lê đầu gối đi hai bước, đã khóc không thành tiếng, ông nghẹn ngào nói: “Tả sứ Tư Thủy Giáo, Tửu Thị… bái kiến Thánh tử!”
Thánh… tử? Chu Vân Kiến mê mang, nhíu mày hỏi: “Thánh Tử cái gì? Ông đừng khóc nữa, nói rõ ràng cho ta nghe xem nào?”
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn, giống như đang nhìn tín ngưỡng của cả cuộc đời mình vậy, ánh mắt ông sáng lấp lánh, đơn thuần như đôi mắt trẻ sơ sinh hiện trên gương mặt già nua nhăn nheo như vỏ cây. Lúc Chu Vân Kiến kêu ông nói rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện thì vẻ mặt ông lại như rơi vào hồi ức. Trước khi kể chuyện, đầu tiên ông tự giới thiệu bản thân: “Thuộc hạ là một trong những Tả sứ đứng đầu của Tư Thủy Giáo, gọi là Tửu Thị. Ngài chính là Thánh tử của Tư Thủy Giáo, là nhi tử của Thánh chủ Thịnh Khuynh Tuyết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT