Giây phút mở mắt ra, Võ đế không nói ra được cảm giác của mình bây giờ là gì. Là phẫn nộ? Là khó chịu? Hay là… sự thất vọng mờ nhạt bởi vì tâm nguyện trong lòng không thành? Sau khi trải qua đủ trăm loại cảm xúc phức tạp, Võ Đế đột nhiên nở nụ cười, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ nói: “Đây… cái tên hỗn đản!”
Lâm Hải vừa mới vào cửa, vừa vặn nhìn thấy nụ cười ấm áp của Võ đế như hòa tan tảng băng lạnh giá bấy lâu nay. Lúc này cơ thể giống như là bị điểm huyệt, sững sờ đứng ở chỗ đó. Ông ấy đã ở bên hoàng thượng hai mươi năm rồi, từ lúc ngài ấy năm tuổi, Lâm Hải đã trở thành thị vệ cận thân của ngài ấy. Từ khi bắt đầu chăm lo cuộc sống thường ngày của hoàng thượng, ông ấy phát hiện ra rằng, tại sao đứa trẻ này lại không bao giờ cười chứ? Không những không cười, đến cả khóc cũng chưa từng thấy qua. Dung phi nương nương đã nhờ phụ thân của mình là Định Bắc đại tướng quân đi tìm vị tướng tài giỏi nhất để đích thân dạy võ cho con mình, lại cầu xin hoàng thượng cho con mình cùng đọc sách và luyện thư pháp với thái tử Bình Vương. Bất luận là ở trên phương diện nào, tứ hoàng tử cũng đều xuất chúng hơn người. Thế nhưng lại che giấu thực lực, trước giờ chưa từng thể hiện ra mình nổi trội hơn ai.
Yến Hoài giỏi thơ ca, Yến Thanh từ trước đến giờ đều không chăm chỉ viết thơ làm văn, chỉ đem mình luyện thành một thân võ công tuyệt đỉnh. Vì lý do này, thái tử Yến Hoài lúc nào cũng chế nhạo Yến Thanh, nói ngài ấy chẳng qua chỉ là một kẻ mãng phu không có đầu óc. Nhưng cũng chỉ có thị vệ cận thân là ông ấy mới biết rằng, tài năng văn chương của tứ hoàng tử, khiến cho lão tướng quân không nhịn được mà phải cảm thán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT