lại Yến Kinh là được.
Lúc đầu Chu Vân Kiến cố ý trêu chọc hắn, may mà ý chí của hắn cực kỳ kiên định, qua mấy lần sau thì trong lòng của Kiến Kiến cũng hiểu rõ. Bọn họ đã có hai đứa con, sinh thêm nữa thì lại chịu khổ lần nữa. Mặc dù y cũng rất thích trẻ con, đặc biệt là Đoàn Tử và Viên đều rất dễ thương. Đặc biệt là Viên Tử, tiểu gia hỏa này có khí chất của ông ngoại, quả thực là một vị hoàng đế đáng tin cậy.
Đoàn Tử tuy có chút nghịch ngợm nhưng cũng chỉ là một cậu ấm mà thôi. Cái miệng nhỏ nhắn rất biết nói chuyện, như được tẩm mật ngọt. Chu Vân Kiến cảm thấy rằng có thể có hai đứa con đáng yêu như vậy là một món quà mà ông trời ban cho mình.
Bây giờ Đoàn Tử cũng đã chín tuổi, Viên Tử thì tám tuổi, hai đứa trẻ khỏe mạnh hoạt bát, ai cũng yêu mến, đều là Tiểu Hồng Nhân Nhi của sơn trang. Tất cả các thôn dân trong sơn trang mỗi lần nhìn thấy bọn nó thì đều vẫy tay chào từ xa. Có món gì ngon thì đều lấy ra trêu đùa bọn chúng.
Trong sơn trang cũng có nhiều trẻ con, để tạo điều kiện cho trẻ em đến lớp, gần sơn trang Thanh Vân có một trường học miễn phí. Trường học miễn phí dạy từ tiểu học đến trung học cơ sở, mấy đứa trẻ có thể thuận tiện đến đó học tập. Để đối xử bình đẳng với mọi người, Chu Vân Kiến không chuyên môn hóa con cái mà để chúng được giáo dục như những đứa trẻ sinh ra từ gia đình bình dân khác. Chỉ là các tiền bối thì tích cực hơn, tranh giành dạy cho bọn trẻ những gì mà họ đã học được cả đời. Cũng may có hai đứa con, có hai ông nội, mỗi người dạy một đứa là đủ rồi.
Thịnh Tịch Ngâm đã đi theo Thịnh Khuynh Tuyết từ khi còn nhỏ, bởi vì thằng bé có xuất phát điểm tương đối cao, bắt đầu học nghệ thuật điều khiển nước từ năm ba tuổi và nắm vững tất cả các động tác điều khiển nước lớn khi chín tuổi. Thịnh Khuynh Tuyết nói rằng điều này tương tự như sự tiến bộ mà ông ấy đã đạt được khi còn nhỏ. Nếu có thể thành thạo tất cả các kỹ năng ngồi dưới nước do Giáo chủ Tử thủy dạy trong vòng mười tuổi thì sẽ có đủ thời gian để tiến xa hơn và nghiên cứu một số chiêu thức mới. Giáo lý của Tư Thủy là vô tận, thậm chí vượt qua tất cả các môn võ thuật. Thịnh Khuynh Tuyết ban đầu có cơ hội tốt nhất, nhưng ông ấy đã hôn mê hai mươi năm, vì vậy ông ấy chỉ có thể đặt hy vọng vào cháu trai của mình.
Chu Vân Kiến cảm thấy rằng bản thân mình có thể là Giáo chủ không biết tiến thủ nhất trong các Giáo chủ của Tư Thủy Giáo, ngay cả phụ thân của y cũng không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với y. Cũng chủ yếu là do y quá bận rộn, bận tối mắt tối mũi. Bằng cách này, nhiệm vụ luôn bị chèn ép để hoàn thành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play