Editor: Đông Miên

Tiểu Kim Tử ngay lập tức cười khúc khích đi đến ngự thư phòng thay Chu Vân Kiến truyền lời, kết quả vừa mới đến đã gặp ngay phải Vận thái phi mang chất nữ của bà ta đến nói chuyện nhà chuyện cửa với hoàng thượng. Võ đế sắc mặt lạnh như băng, hắn muốn đuổi người đi, nhưng lại không muốn vô lễ với bậc trưởng bối của mình. Lâm Hải muốn giúp hắn, nhưng lại không biết phải ra tay từ đâu. Sau khi nhìn thấy Tiểu Kim Tử thì giống như là nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng vậy, ông ấy tiến lên kéo người đến nói: “Ô, đây không phải là Kim tiểu công công hay sao? Hoàng hậu nương nương… có phải là có việc gì gấp cần tìm hoàng thượng thương lượng hay không?”

Vừa nói chuyện, Lâm Hải nháy mắt ra tín hiệu cho tiểu Kim Tử.

Tiểu Kim Tử là người thông minh linh hoạt như thế nào chứ? Năm xưa ở trước mặt lấy lòng thái hậu để sống qua ngày, ánh mắt cứ phải gọi như là sáng tinh như là kim cương. Vừa nghe thấy Lâm Hải công công nói như vậy, cậu ấy liền lập tức nói: “ Đúng vậy thưa Lâm công công, hoàng hậu nương nương nói, có việc quan trọng cần bàn bạc với hoàng thượng, cho nên mới bảo nô tài qua đây mời thiên tử một chuyến.”

Sau khi Võ đế ở trong ngự thư phòng nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ thì lập tức đứng dậy nói với Vận thái phi: “Nhất định là muốn bàn với trẫm về việc sách lập Thu cô nương rồi, hoàng hậu là tính tình hay sốt ruột, biết trẫm muốn lập trắc phi đã vội vàng đi thu xếp lo liệu rồi.”

Vận thái phi một mặt từ bi hiền hậu, trong tay cầm tràng hạt, bộ dạng ăn chay niệm phật. Sau khi nghe thấy vậy liền lập tức đứng dậy nói: “Nếu như hoàng thượng đã có chuyện cần bàn, vậy thì ta đành mang Thu nhi quay về trước vậy. Điện hạ sủng ái Thu Nhi, ta cũng cảm kích không thôi. Hi vọng nó có thể sớm sinh quý tử cho hoàng thượng, vì hoàng thượng mà khai chi tán diệp.”

Võ đế một mặt rầu rĩ đều sắp bị phiền đến rơi lệ rồi, thế nhưng cũng không biểu hiện gì ra bên ngoài, chỉ có thể lạnh giọng nói: “Chuyện này để sau hãy bàn đi!”

Cuối cùng cũng đuổi được Vận thái phi đi, Võ đế thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm Hải dẫn tiểu Kim tử vào bên trong, tiểu Kim tử quỳ xuống hành lễ với Võ đế, Võ đế ừm một tiếng, hỏi: “Là hoàng hậu phái ngươi đến à?”

Tiểu Kim tử đáp: “Vâng ạ.”

Võ đế hỏi: “ Hắn nói thế nào?”

Tiểu Kim tử ngập ngừng không biết nên nói như thế nào. Võ đế cau mày, nói: “Làm sao thế?”

Tiểu Kim tử lập tức đáp: “Điện hạ nói, ngài ấy muốn cùng điện hạ… trò chuyện thân mật cả một đêm, tay trong tay cùng nhau đong đưa… dưới ngọn nến ở bên cửa sổ…” Nói xong tiểu Kim tử liền gục đầu xuống đất, không dám nhìn sắc mặt của Võ đế.

Võ đế đang ngồi ở trên kỷ tự, vắt hai tay lên trên trán, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại không khỏi nhịn cười. Hắn biết ngay mà, miệng của cái tên hầu tử này làm sao mà nói ra được một câu nghiêm túc nào chứ. Còn cái gì mà trò chuyện thân mật, cái gì mà tay trong tay cùng nhau đong đưa dưới ngọn nến bên cửa sổ phòng tây. Tốt lắm, ở trước mặt hắn mà y lại có thể nói ra… những lời bậy bạ như vậy. Nghe được mấy câu này, hắn đã sớm không còn cảm thấy kỳ lạ nữa rồi.

Lâm Hải cũng không khỏi nhếch lên khóe miệng, cúi đầu xuống dưới, không nói nên lời.

Võ đế đứng dậy, nói: “Đi thôi!”

Tiểu Kim tử ngẩng đầu, thật lòng thay hoàng hậu nương nương đổ mồ hôi hột. Cũng chỉ có hoàng hậu là to gan như thế, dám bảo cậu ấy truyền lời đến hoàng thượng như vậy. Cũng may trước khi ra ngoài cậu ấy đã hỏi qua một câu, nếu như hoàng thượng hỏi điện hạ có chuyện gì, thì nô tài sẽ trả lời như thế nào. Điện hạ nói cứ thẳng thắn mà trả lời, có gì nói nấy. Tiểu Kim tử lại thêm một lần nữa xác nhận, lời điện hạ nói đều là sự thật. Cậu ấy vốn nghĩ rằng bệ hạ sẽ cố ý làm khó mình, không ngờ tới bệ hạ một câu cũng không hỏi thêm nữa. Không hổ danh là một bóng ma của bệ hạ, đến cả tính cách của bệ hạ, hoàng hậu cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Võ đế đi kiệu đến Hậu Khôn cung, Chu Vân Kiến đang nấu món mì thịt lợn băm nhỏ trong căn bếp nhỏ. Còn có một quả trứng luộc hình trái tim được xếp cẩn thận trên đó, phí mất cả nửa ngày mới chiên xong. Mặc dù nói đây toàn là những thứ đồ vô ích, nhưng mà theo đuổi Võ đế cũng đòi hỏi phải có chút lễ nghi. Càng là lễ nghi đơn giản thì lại càng dễ thu hút sự chú ý của đối phương.

Đã qua thời gian nửa chén trà rồi mà vẫn không thấy Chu Vân Kiến đâu. Võ đế nhíu mày, không biết là trong bụng của y lại nảy ra cái chủ ý quỷ quái gì. Kiên nhẫn đợi hồi lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của ai kia. Mãi đến khi hắn gọi Nguyên Bảo đến, vừa mới hỏi một câu, giọng nói của Chu Vân Kiến từ bên ngoài Tân Noãn Các đã truyền đến: “Đến rồi đến rồi! Bệ hạ, thần đến rồi, để ngài đợi lâu rồi.”

Còn chưa thấy người mà mùi thơm của đồ ăn đã thoang thoảng nơi chóp mũi. Võ đế cau mày, liền thấy Chu Vân Kiến từ ngoài cửa đi vào, bưng một bát bánh hoa tiêu mỏng như những chiếc kim bạc đến. Khi chiếc bát được đặt trước mặt hắn, bên trên còn có một quả trứng luộc hình trái tim màu vàng óng ánh xếp ở chính giữa.

Võ đế:???

Chu Vân Kiến yểu đà yểu điệu, e lệ rụt rè nói: “Thanh lang, đây là tấm lòng của Vân nhi, đều dâng hết lên cho chàng đấy.”

Võ đế:...

Võ đế xoa xoa huyệt thái dương, dường như chỉ muốn ném cái bát này xuống đất. Bất quá, hắn lại có chút hứng thú đối với cái bát nhỏ đựng những sợi mì mỏng như kim châm bạc này, cầm lấy đũa bạc trong tay gắp một miếng, hỏi: “Đây… là cái gì?”

Chu Vân Kiến thu lại nụ cười vô sỉ, từ trong khay lấy một bát mì khác đặt trước mặt mình, đáp: “Đây chính là chuyện mà thần muốn bẩm báo với bệ hạ, nếu không thì sao lại lao tâm khổ tứ mà mời ngài đến đây chứ? Bệ hạ, thần hỏi ngài, khi hành quân đánh trận, mễ lương mang theo người có những gì?”

Võ đế trả lời: “Ngoại trừ đại quân hành quân cần phải có đội lương thảo, hành quân cấp tốc đều là ăn lương khô và bánh hồ. Bánh hồ luộc ngâm với nước, không có bất kỳ mùi vị gì. Ngươi đã từng thấy qua bánh hồ rồi, cũng có bánh hạt mè, chỉ có mấy loại như vậy thôi.”

Chu Vân Kiến nói: “Vậy thì vừa khéo rồi, thần đã chuẩn bị thêm một chút lương thực cho đội hành quân cấp tốc của bệ hạ. Món này gọi là mì sợi, mềm mỏng như là kim châm. Chỉ cần nhúng một nắm vào trong nước sôi cho chính là đã có thể ăn cho đỡ đói rồi. Bên trong cho thêm muối, có thể giúp duy trì thể lực. Nếu như có thịt thì cũng có thể thái hai miếng bỏ vào. Sau khi phơi nắng, bọc trong vải dầu và mang theo bên mình, có thể bảo quản trong một năm mà không bị ẩm mốc.”

Võ đế vẻ mặt hoài nghi nhìn cái bát nhỏ đựng những sợi mì mỏng như kim châm, hỏi: “Thật sự là có thể bảo quản… trong một năm hay sao?”

Chu Vân Kiến gật gật đầu, nói: “Cho dù bị ướt một chút cũng không sao cả, chỉ cần không bị mọc lông, đem ra phơi dưới ánh nắng mặt trời, khô rồi thì vẫn có thể tiếp tục bảo quản. Ngoài ra cần chú ý để không bị côn trùng đậu vào, trong môi trường ẩm ướt, bánh mì khô dễ bị ẩm nhất.”

Trên mặt của Võ đế lộ ra vẻ dò xét, hắn thử động đũa gắp một sợi mì lên cho vào miệng để thăm dò, vừa mới ăn xong một miếng, biểu cảm trên khuôn mặc đã thay đổi rồi. Cực kỳ tán thưởng nói: “Ừm, rất ngon!”

Chu Vân Kiến mặt đầy đắc ý nói : “Ngon miệng đúng không? Đây là sợi mì do chính thần xuống bếp làm cho hoàng thượng đấy, hoàng thượng khen đồ ăn của thần làm ngon, cũng chính đang tán dương thần. Đối với thần, là một hạnh phúc lớn…”

Đã sống đến từng tuổi này rồi, Võ đế còn chưa thấy qua người nào vô sỉ giống như Chu Vân Kiến. Hắn hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: “Hoàng hậu, lúc ở nhà ngươi cũng như thế này sao?”

Chu Vân Kiến một mặt xấu hổ, nói: “Cũng không phải là giống hoàn toàn, chỉ có lúc ở trước mặt mẫu thân, thần muốn dỗ bà ấy vui nên mới như thế này.”

Võ đế nói: “Ta nghe nói loan phu nhân coi ngươi như ruột thịt, cũng là một đích mẫu hiếm thấy rồi.”

Chu Vân Kiến suy nghĩ một chút, nói: “Không phải là coi thần như ruột thịt, mà nương của thần cảm thấy thần giống như là con ruột của mình. Hai vị ca ca đều không ở cạnh bà ấy, chỉ có thần mới có thể khiến cho tinh thần của nương thoải mái một chút. Đáng tiếc thay, bây giờ thần lại nhập cung rồi, mẫu thân đại nhân… vẫn luôn nhớ thần.”

Chu Vân Kiến lẳng lặng ăn xong bát mỳ, Võ đế đột nhiêu nói: “Trẫm sẽ phong Loan phu nhân làm Nhất phẩm phu nhân, biết bà ấy nuôi ngươi cũng không dễ dàng gì, cũng coi như là ân thưởng của bà ấy.”

Nghe xong lời của Võ đế, Chu Vân Kiến lập tức quỳ xuống đất vái lạy, nói: “Thần, tạ chủ long ân. Chỉ là… cáo mệnh phu nhân gì đó, thật ra mẫu thân của thần cũng không quan tâm cho lắm.”

Võ đế cắn miếng trứng rán hình trái tim còn sót lại trong bát, hỏi: “Ồ? Vậy ngươi nói xem, Loan phu nhân thích cái gì, trẫm sẽ tận lực thỏa mãn.”

Chu Vân Kiến cũng ngồi lại húp nốt mì, nói: “Thì… mẫu thân nhà thần muốn cái gì, ngài cũng đều sẽ cho sao?”

Võ đế biết đây nhất định là cái bẫy mà Chu Vân Kiến giăng ra, một mặt lạnh lùng nói: “Điều đó còn phụ thuộc vào việc trẫm có thể làm được hay không.”

Chu Vân Kiến nói: “Bệ hạ đương nhiên có thể làm được.”

Võ đế quét mắt nhìn y, nói: “Thu lại những tâm tư khôn lỏi của ngươi đi, trẫm sẽ không hùa theo những trò bịp bợm của ngươi.”

Chu Vân Kiến phá lên cười, nhìn vào trong bát của Võ đế nói: “Đã ăn trái tim của thần làm rồi, thì chính là người của thần. Thanh lang không được ăn quỵt, đời này kiếp này, trái tim của thần đều ở trong bụng của hoàng thượng rồi.”

Lời tỏ tình đột ngột khiến cho Võ đế có chút không phòng bị kịp, mặc dù ngoài mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc nhưng trong lòng lại nảy sinh ra cảm giác kì lạ. Chu Vân Kiến, Chu Vân Kiến, y thực sự là một người đặc biệt. Võ đế từ nhỏ đã chịu sự nuôi dưỡng giáo điều của triều đình, làm sao mà có cơ hội tiếp xúc với một người như vậy chứ? Nhưng mà người này rõ ràng hoạt bát nhanh nhẹn như vậy, rõ ràng y làm xằng làm bậy, không ra thể thống gì, nhưng bản thân hắn lại không sinh ra nửa điểm tức giận. Kỳ quái thật, chẳng lẽ người này là do ông trời phái tới, đến làm điểm yếu của hắn hay sao?

Ăn xong cơm, Chu Vân Kiến liền lấy cuốn 《Nữ giới》mà bản thân đã chép xong ra cho Võ đế kiểm tra. Đừng nói, mặc dù chữ viết của y giống như là chó gặm, nhưng mà kỹ năng sử dụng bút lông thì lại cực kỳ linh hoạt. Bút pháp viết chữ khải lên đến trình độ này, nghiễm nhiên trước đó đã từng luyện qua, cũng không làm ô nhục uy danh của Chu thị lang.

Hắn gật gật đầu, nói: “Miễn cưỡng coi như là qua đi!”

Chu Vân Kiến thấy vậy liền cười nói: “Cảm ơn hoàng thượng, hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, ngài ở lại cung của thần nghỉ ngơi đi?”

Võ đế lùi lại một bước, nói: “Ngươi lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì thế?”

Chu Vân Kiến một mặt ủy khuất, nói: “Thần có thể nghĩ ra chủ ý gì chứ? Thần đã cứng rồi, nhưng hoàng thượng có cứng được đâu!”

Võ đế: “!!!Ngươi!!!”

Chu Vân Kiến che miệng cười nói: “Aiz, hoàng thượng, nếu như ngài còn tấu chương cần phải phê duyệt thì bảo Lâm Hải công công mang đến đây đi. Từ Hậu Khôn cung đến Thiên Hành điện phải đi bộ khá xa, đêm xuân vừa lạnh lại nhiều sương, cẩn thận long thể. Giường của thần lớn như thế này, đủ để cho hai người chúng ta ngủ.”

Mở miệng đóng miệng đều là lời đường mật mà trong bụng lại toàn những suy nghĩ hoang đường. Võ đế không biết tại sao bản thân lại phải ở đây cùng tranh luận với y cả nửa ngày, càng chết người hơn chính là hắn vậy mà đi đáp ứng thỉnh cầu của y! Vừa không ngừng nghi ngờ cuộc sống, vừa phân phó Lâm Hải: “Đến Nam Thư phòng đem những tấu sớ đang phê dở chuyển sang đây cho ta.”

Sau khi Lâm Hải đi ra ngoài, Võ đế mới thì thầm ở trong lòng một câu: “Chẳng lẽ trẫm cũng bị điên rồi?”

Đêm khuya thanh tĩnh, Nguyên Bảo đốt gỗ đàn hương để sưởi ấm. Võ đế ngồi phê duyệt tấu chương còn Chu Vân Kiến thì ngồi viết công thức phối chế. Võ đế ngẩng đầu lên liếc nhìn y, hỏi: “Ngươi đang viết về cái gì?”

Chu Vân Kiến đáp: “Thần đang viết công thức làm mì sợi, mang nó đến đưa cho những người ở trong điền trang của thần, để bọn họ cũng có thể nhờ thứ này mà sinh sống.”

Chu Vân Kiến ngẩng đầu lên nhìn Võ đế, nói: “Hoàng thượng chắc là cũng đã biết chuyện thần có một căn điền trang ở bên ngoài rồi đi?” Bên người mình không biết có bao nhiêu tai mắt của hắn, đoán chừng cũng không giấu nổi thái hậu chuyện này.

Võ đế không ngẩng đầu, nói: “Trẫm cũng không hạn chế tự do của ngươi, ngươi muốn làm cái gì thì cứ làm cái đấy đi!”

Chu Vân Kiến mặt đầy cảm kích, nói: “Hoàng thượng và thái hậu đối với thần đều tốt…” Nói được nửa câu lại tiếp tục ngồi viết công thức, sau đó ngẩng đầu nói với Võ đế: “Thật ra… hoàng thượng, ngài thật ra cũng không cần phải như vậy đâu.”

Võ đế nghe thấy một câu không đầu không đuôi của y, hỏi lại: “Không cần thiết cái gì?”

Chu Vân Kiến nói: “Không cần phải… cấm dục ấy ạ! Thần… là nam nhân, cho dù ngài sủng hạnh thần, thần cũng sẽ không mang thai! Không cần phải lo lắng vấn đề có con nối dõi.”

Võ đế: … Trẫm thật sự là điên rồi!!! Nếu không tại sao lại ngồi ở đây chứ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play