EDITOR: NGUYỄN QUYÊN
Trở lại phủ Thái tử, Dương Liễu Thanh đã cải trang thành nữ nhân, lo lắng hỏi Yến Hà: “Làm sao vậy?”
Yến Hà đáp: “Mọi việc đều tốt đẹp, huynh cứ chờ lên làm Hoàng hậu đi!”
Dương Liễu Thanh: ...
“Ý của ta là, có phải có người đứng đằng sau chỉ đạo! Giáo... Bệ hạ nói rồi, mấy người này không thể nào vì chuyện y trị quốc mà sinh ra ý muốn tạo phản. Bởi vì người có con mắt tinh đời đều biết Thái tử điện hạ chỉ mới 12 tuổi, bảo Thái tử đi trị quốc là thể làm được. Hơn nữa bệ hạ cũng không có huynh đệ gì, các quân vương khác thì đều xảy ra biến cố, không xảy ra biến cố thì cũng là người tầm thường, hoặc là nằm chờ chết. Ít nhất trên bề mặt chung, Hoàng hậu trị quốc cũng là điều nên làm. Từ xưa đã có Hoàng Thái hậu nhiếp chính, ngày nay sao không thể có Hoàng hậu thay vua trị quốc? Ngay cả khi các quan thần không đồng ý, phương pháp họ áp dụng phải giống như trước đây, khóc lóc, gây rối và treo cổ tự tử. Đoạt quyền, đó mới là lúc điện hạ chân chính mưu cầu vương vị.”
Yến Hà choàng qua vai của Dương Liễu Thanh nói: “Hơn nữa, nếu như mọi chuyện ồn ào lên, chắc chắn thừa tướng cũng trở nên rộn ràng. Nhưng thừa tướng đại nhân đã ngăn chặn ba đời nguyên lão, hơn nữa đệ tử của bọn họ, cùng với các đại thần thực tế không tác quái vào những ngày thường . Còn kẻ thật sự muốn làm chính là kẻ im lặng, chờ thời cơ để đâm dao sau lưng. Đây là lời của Hoàng tẩu nói, phải không?”
Chu Vân Kiến biết rằng Dương Liễu Thanh ở trước mặt y khi y nói những điều này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT