Editor: Đông Miên
Những giọt lệ châu cảm động vương trên khóe mắt của Chu Vân Kiến, y một mặt thâm tình nói: “Hoàng thượng, ngài thật là tốt.”
Võ đế cất cuốn sách đi, đặt lại trên kệ, nói: “Mỗi khi trẫm nghĩ đến ngày ngươi khó sinh là lòng lại đau như dao cắt. Mặc dù giáo thị của ngươi vẫn luôn nói là sẽ không có vấn đề gì đâu, bảo trẫm yên tâm đi. Nhưng mà cảm giác bất lực này, khiến trẫm thực sự rất khó thích ứng. Còn không bằng giao sinh mạng của ngươi cho trẫm, cho dù có dốc toàn sức lực, trẫm cũng không muốn để ngươi phải chịu một chút đau đớn nào.”
Chu Vân Kiến lại xua xua tay, nói: “Sinh sản là trách nhiệm và nghĩa vụ của giáo chủ Tư Thủy Giáo bọn thần, hơn nữa theo quan sát của thần trong những ngày này, Viên Tử không có năng lực điều khiển nước. Lúc Đoàn Tử vừa mới đầy tháng, đã có thể thổi nước bay bốn phía vì thằng bé không muốn uống. Viên Tử thì lại rất ngoan ngoãn, cũng không biết có phải là vì vấn đề tính cách, hay là vì thằng bé thật sự không thể điều khiển nước.”
Võ đế quay đầu nhìn Viên Tử mặc bộ y phục nhỏ đang lăn qua lăn lại trên giường, hỏi: “Đã hỏi giáo thị của ngươi chưa?”
Chu Vân Kiến đáp: “Đã hỏi rồi, nhưng mà… bọn họ đều nói với ta, các đời giáo chủ chỉ sinh một đứa con… bọn họ không có bạn đời cố định, chỉ coi việc sinh con là trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.”
Điều này cũng có thể hiểu được, bởi vì ngoại trừ khả năng sinh lý không giống người bình thường ra, ở trên các phương diện khác, bọn họ hoàn toàn là một nam nhân. Nếu như bọn họ không muốn trở thành đồng tính luyến ái, thì việc lựa chọn chỉ thực hiện nghĩa vụ của mình là điều rất bình thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT