Editor: Hanh Doan
Tiểu Đoàn Tử mới có mười tháng tuổi mà đã biết đi rồi. Tuy rằng đi vẫn chưa được nhiều, còn lung lay như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi ngã, nhưng bởi vì cơ thể phát triển rất rắn chắc cho nên nhìn vào cũng không có vẻ yếu đuối gì mấy. Nó lung lay đi về phía Võ Đế, Võ Đế cũng dừng bước chân, sững sờ tại chỗ.
Một bước, hai bước, ba bước….. Thái Hậu giữ chặt Chu Vân Kiến đang muốn tiến lên, nói: “Đừng nhúc nhích, để nó tự đi tới…..”
Chu Vân Kiến có hơi không đành lòng, y thật sự đã dành hết cả tấm lòng của mình cho Tiểu Đoàn Tử. Y sợ con chịu tủi thân, càng không muốn con chịu một chút tổn thương nào. Y cảm thấy nếu nhóc con này do chính mình nuôi, chắc chắn sẽ cưng chiều đến tận trời. Cuối cùng y cũng biết vì sao Thái Hậu có thể nuôi dạy được hai vị hoàng đế nổi danh nhất trong lịch sử rồi, đây đều là có nguyên nhân cả. Đầu tiên, ở việc bồi dưỡng năng lực tự lập của con đã mạnh hơn y không biết bao nhiêu lần.
Chu Vân Kiến hoàn toàn có thể tưởng tượng đến việc nếu chính mình gặp phải đứa trẻ nghịch ngợm, hay gây chuyện thì khẳng định trăm phần trăm sẽ thỏa hiệp với nó. Ví dụ y gặp phải vấn đề trẻ em yêu sớm thì chắc chắn sẽ không chút do dự mà đi đến nhà đối phương cầu hôn. Nếu chia tay….. chia tay thì chia tay thôi, cùng lắm là đi đến nhà đối phương nhận lỗi.
Nuông chiều không giới hạn như vậy, chính y cũng biết là không được. Cho nên hiện giờ Thái Hậu tới đây giúp y chăm con vẫn là một lựa chọn vô cùng tốt.
Nhìn Tiểu Đoàn Tử từng bước một bổ nhào vào lòng Võ Đế, Võ Đế bế bổng nó lên qua đỉnh đầu, vành mắt Chu Vân Kiến cũng đỏ lên. Y rất vui mừng, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi sinh con xong, y cảm nhận được niềm vui sướng rõ ràng nhất mà con cái mang lại cho y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT