Editor: Hanh Doan
Chu Vân Kiến rất là đau đầu, không biết quý ngài Thái Hậu trở về lúc nào? Đã trở về sao còn không nói một tiếng đã tới đây? Không nói một tiếng còn chưa tính, sao ngài lại còn chơi trò sắm vai nhân vật? Lại còn vào vai bà dì của ta đột nhiên tìm tới cửa, làm ta cảm thấy áp lực nặng nề! Ngài không biết đâu, ngài làm như vậy sẽ khiến ta bị dọa sợ đó nha!!!
Tiểu Đoàn Tử trong lòng ngực cũng không thể đem đi giấu được, Chu Vân Kiến xấu hổ nhưng vẫn không mất lễ phép, nói: “Thái…. Dì, sao ngài đột nhiên lại tới đây?”
Sắc mặt Thái Hậu vẫn như thường, nói: “Lại gọi Thái cái gì, gọi là dì! Ôi đứa nhỏ nhà ngươi này, ôm nhóc con này sẽ không thoải mái đâu. Nào đưa dì ôm cho, dì thích trẻ con nhất đó.”
Chu Vân Kiến có thể không đồng ý sao? Tất nhiên là phải đồng ý rồi. Y thầm nghĩ, Tiểu Đoàn Tử mau khóc đi! Con mà khóc là cha có thể ôm con trở lại rồi. Không đúng, Tiểu Đoàn Tử nói được từ khi nào thế? Sao lại cứ cố tình nói chuyện vào đúng lúc này cơ chứ!
Thái Hậu vui mừng phấn khởi ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử xoay mặt qua nhìn bà, bà lại ngây người. Chỉ thấy hai khuôn mặt một lớn một nhỏ dường như được in ra từ một khuôn mẫu. Giống nhau tới cực điểm, giống đến tận xương tủy. Nhưng mà đứa nhỏ này lại chau mày, Thái Hậu lại có chút chần chờ rồi tiếp lấy nó, đón lấy đứa trẻ từ trong lòng ngực Chu Vân Kiến, ôm lấy nó rồi đi vào phía trong viện.
Chu Vân Kiến đau đầu không thôi đi theo phía sau Thái Hậu, nội tâm rối bời, sợ đứa nhỏ này không phải do chính mình mang thai đâu? Thái Hậu à, ngài ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, ta thật sự không phải là cái loại người ăn cây táo rào cây sung đâu á!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play