Võ Đế vẫn luôn giữ im lặng, chỉ ngồi ở chỗ đó mà không nói lời nào, cũng không nhìn ra được là đang vui mừng hay là đang tức giận. Chu Vân Kiến có chút bồn chồn bất an trong lòng, y hắng hắng giọng muốn nói gì đó, lại bị uy nghiêm của Võ Đế dọa cho nuốt ngược trở lại, một lời cũng không dám nói.
Kỳ lạ thật đấy, cuốn sách này y vẫn luôn giấu ở bên dưới đệm giường, sao hắn có thể phát hiện ra được chứ? Chẳng lẽ Võ Đế này có tật lén lút vén chăn màn của nhà người khác lên hay sao? Chu Vân Kiến một mặt ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt ấm ức mở miệng nói: “Thanh Lang! Ngài đang… trộm đồ của thần đấy ạ!”
Võ đế ngẩng đầu lên liếc nhìn y một cái, nói:" Vậy là ngươi đã thừa nhận rồi? Những từ ngữ… thô tục mà ngươi hay nói thường ngày, đều là học từ trong cuốn sách này ra hay sao? Ta đã nói mà, đường đường là nhi tử của Chu thị lang, sao có thể nói năng… không ra thể thống gì như thế này chứ! Chu thị lang có biết ngươi xem loại sách này không?"
Sao lời này lại nghe quen như thế? Hình như ở thời đại của y cũng rất thịnh hành một câu nói: Em hư hỏng như thế này, mẹ em có biết không?
Điều đó tất nhiên là biết rồi, hơn nữa quyển sách này chính là mẫu thân của ta đưa cho ta đấy! Còn về phụ thân của ta thì… một lão già cổ hủ lại nghiêm túc như ông thấy thì có thể thật sự là không biết thật. Chu Vân Kiến vắt óc suy nghĩ, muốn tìm cớ giải thích cho qua cửa ải này. Võ đế lùi một bước, coi như là giữ lại một chút thể diện cho y. Y đảo mắt một vòng, mỉm cười tiến lên một bước, kéo tay áo của Võ đế nói:"Người xưa có câu… trước dạy nhi tử, sau dạy thê thiếp. Lần này cũng xin Thanh lang giữ lại một chút mặt mũi cho người ta đi."
Võ đế thu tay áo lại, lạnh giọng nói:"Tốt nhất là trong lòng của người nên có tính toán đi."
Chu Vân Kiến lại một mặt ủy khuất cắn cắn môi, tiến lên phía trước thêm một bước nữa, nói:"Nhưng mà điện hạ, ngài có biết tại sao thần lại phải làm như thế không? Từ nhỏ thần đã sống trong một gia đình thư hương thế gia, tổ phụ thần làm đến chức tả thị lang, phụ thân của thần thừa kế đại nghiệp nhận chức sử bộ thị lang. Đại ca của thần múa bút vẽ rồng, vừa mới xuất trận đã thi được chức trạng nguyên khoa cử. Gia phong cùng giáo dưỡng của nhà thần như thế nào, điện hạ ngài… trong lòng phải rõ ràng chứ?"
Võ đế vẫn không nói lời nào, chỉ yên tĩnh ngồi đó, lạnh nhạt nhìn Chu Vân Kiến đứng diễn trò từ nãy đến giờ.
Chu Vân Kiến lại nói tiếp:"Thần là ấu tử ở trong nhà cho nên không cần giống đại ca phải gánh vác trên vai trách nhiệm làm rạng danh Chu gia. Cũng không muốn giống như nhị ca, tự làm khó mình, luyện tập võ nghệ. Mẫu thân thương thần, cũng hy vọng thần có thể vui vẻ khoái hoạt, không lo không phiền sống qua một đời. Ai biết vừa mới bị chọn nhập cung đã trở thành chủ nhân của Hậu Khôn cung, trở thành hoàng hậu của ngài. Đối với thần mà nói đó vừa là phúc, mà cũng vừa là hoạ."
"Cái phúc này, đương nhiên là đến từ hoàng thượng. Nếu như ngài sủng ái thần, yêu thần thì cả đời này thần sẽ vui vẻ hạnh phúc. Còn nếu như ngài chán thần, ghét thần, thì cả đời này của thần sẽ chìm trong biển khổ. Trong lòng hoàng thượng chắc cũng biết rõ, thái hậu… mẫu hậu ngài ấy tại sao lại chọn thần làm hoàng hậu của ngài. Thần không dám tùy tiện bàn việc triều chính, tình hình Đại Diễn hiện tại, Vân Kiến tin chắc là bệ hạ còn hiểu rõ hơn cả một đứa ấu tử vô dụng của một thế gia vọng tộc như thần. Vì vậy, đối với hoàng thượng, thần chỉ là một cái chặn giấy. Nhưng hoàng thượng, đối với thần giống như là… phu quân! "
Lúc nói đến câu cuối cùng, hai mắt của Chu Vân Kiến cũng đỏ hoe rồi. Tiểu Lý Tử ở trong hệ thống không khỏi kinh ngạc kêu lên:"Điện hạ! Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời quá nha!"
Một câu này, suýt nữa là làm Chu Vân Kiến bị chệch cảm xúc. May mắn thay, đã được y ngay lập tức điều chỉnh lại, một hơi hít vào bụng nói tiếp: “Từ khi vào cung, lại càng chung thủy một lòng sắt son với hoàng thượng, ngoại trừ thái hậu và ngũ hoàng tử ra thì thần luôn cố gắng làm một người mà đời này có thể khiến cho hoàng thượng tín nhiệm nhất. Thế nhưng lại cũng không muốn ủy khuất chính mình, phải cả đời ở trong lãnh cung lạnh lẽo một mình. Nhưng...nhưng ngài cũng biết, thần đường đường là nam tử hán chân dài bảy thước, làm sao biết được…ở bên dưới điện hạ… nên làm như thế nào? Cho nên mới… sai người giúp thần… tìm cuốn sách này về, muốn học hỏi một chút…
làm thế nào…để trở thành nam hậu đệ nhất thiên hạ."
Nói xong mấy lời này, Chu Vân Kiến sụt sịt mũi. Lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Võ Đế, dù là khiển trách hay mắng mỏ, y cũng đều sẽ nhận hết. Dù sao y cũng phải cho Võ Đế biết, cho dù bản thân mình có là một quân cờ thì cũng có lòng tự trọng của một quân cờ. Nhưng Võ đế ở vai trò là người chơi cờ, chắc không thể tùy tiện mà hủy hoại lòng tự tôn của quân cờ của mình đi. Cưới ta rồi lại không muốn sủng hạnh ta, đây rốt cuộc là hắn muốn làm gì chứ?
Không khí nhất thời ngưng tụ lại một hồi, Chu Vân Kiếm tim đập thình thịch. Từ trước đến nay Võ đế vẫn luôn là một người lạnh lùng cứng rắn, hắn sẽ không thực sự trị tội y đấy chứ? Tuy nhiên, y cũng không ngờ rằng Võ Đế lại đứng dậy, dùng cánh tay trái không bị thương đỡ lấy y, đỡ y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: “Là trẫm có lỗi với ngươi.”
Chu Vân Kiến:??? Võ đế vậy mà lại xin lỗi ta???
Võ đế chống cánh tay phải cường tráng trên bàn, ngồi trở lại ghế nói: "Trẫm hiểu ý của thái hậu, cũng biết tâm tư của ngươi. Nhưng trẫm thân là vua của một nước, còn ngươi thân là… hậu của một nước, nhiều lúc bất lực cũng là lẽ thường tình, trẫm sẽ không truy cứu chuyện cuốn sách với ngươi nữa, nhưng nếu như ngươi đã phạm sai lầm, thì trẫm cũng không thể không trừng phạt ngươi, đêm nay ngươi không cần ngủ nữa, trẫm sẽ cùng ngồi với ngươi chép cho xong quyển《 Nữ giới 》.
Chu Vân Kiến:...Như cái quần què, uổng công khóc hết nước mắt rồi!
Lại nghe Võ đế lạnh giọng nói:"Quyển sách này kết tụ những tinh túy của người làm quân thần, ngươi ngược lại cũng học cho đến nơi đến chốn đi."
Chu Vân Kiến cười khan một tiếng, một mặt xấu hổ nói:"Hoàng thượng…đề cao thần rồi."
Chép! Không phải chỉ là chép sách thôi hay sao? Chép thì chép! Ai sợ ai!
Thế là Chu Vân Kiến lấy bút lông gà ra, bắt đầu chép sách. Lâm Hải cũng mang tấu chương vào trong Hầu Khôn cung, hoàng thượng và hoàng hậu, mỗi người một ghế làm việc trên cùng một bàn. Một người ngồi phê duyệt tấu sớ, một người ngồi chép 《 Nữ giới》, bức tranh ngược lại trông có mấy phần hài hoà.
Võ đế ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong tay Chu Vân Kiến cầm bút lông gà, nhíu mày nói:"Ngươi lại làm thứ đồ chơi gì thế?"
Chu Vân Kiến nghĩ ngợi một lúc, nói:"Bệ hạ, loại bút lông này vừa rẻ, lại vừa dễ sử dụng, còn dễ dàng mang theo bên người, nếu bệ hạ không ngại thì cũng dùng thử xem. "Nói xong, y liền đưa bút qua cho Võ Đế.
Võ đế cầm lấy chiếc bút lông, nhúng vào trong nghiên mực, đoạn thử viết vài chữ, quả nhiên là thanh thoát thuận tiện hơn nhiều. Chẳng qua thân là một hoàng đế đang phải phê duyệt tấu chương, hắn cũng không tiện dùng thứ trò chơi của trẻ con này lâu cho nên chỉ có thể trả bút lại cho Chu Vân Kiến, cũng không nói thêm điều gì nữa.
Nửa đêm, Chu Vân Kiến đã chép được một nửa cuốn sách, nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi rồi. Tấu chương của Võ đế thì vẫn còn lại gần một nửa số lượng đang chờ được phê duyệt. Hắn liếc nhìn Chu Vân Kiến, cũng không nói gì cả. Mãi cho đến khi gió đêm đã bắt đầu thổi tung cửa sổ, hắn mới đặt bút ngọc xuống, bế người đang ngủ quên kia lên trên giường. Sau khi kéo chăn lên đắp ngang người cho Chu Vân Kiến lại quay lại bàn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Đọc hết bản tấu này đến bản tấu khác, chỉ nghe rầm một tiếng, Võ đế vừa mới quay đầy đã thấy Chu Vân Kiến bọc người trong chăn như một con kén ngã lăn xuống đất.
Yến Thanh:...
Đặt bút ngọc xuống, lại một lần nữa bế người đặt trở lại giường, nhưng không qua được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng rầm…
Võ đế bất lực rồi, chỉ đành cất bút đi, đem người bế lên giường, còn bản thân mình thì nằm ở mép ngoài bên giường. Tấu chương cũng phê duyệt được kha khá rồi, chỉ còn lại hai quyển thôi, sáng mai thượng triều sớm phê nốt cũng được. Sau đó, hắn cởi hoàng bào ra, chỉ mặc một bộ trung y nằm trên giường. Trong bóng tối, lại có người ôm eo hắn, chui vào trong lòng hắn. Thế nhưng lần này hắn quá buồn ngủ cho nên đành phải để đối phương muốn làm gì thì làm. Kết quả khi tỉnh dậy, hắn đã thấy Chu Vân Kiến giống như một con bạch tuộc ôm chặt lấy người mình. Toàn bộ cánh tay trái bị tê liệt, cánh tay phải vừa mới bị thương. Như thế này thì làm sao mà thượng triều được đây? Cả hai cánh tay của hắn đều không thể sử dụng nữa rồi…
Cho nên, buổi thượng triều hôm nay Võ đế không chuẩn tấu cho bất kỳ chuyện gì, hết thảy sự kiện quan trọng đều nói là sau buổi trưa đợi ở Nam Thư phòng cùng bàn bạc lại. Còn những chuyện không quan trọng thì chỉ cần trình bày thôi chứ không cần thảo luận gì nhiều. May mắn thay, ngoại trừ tình trạng hạn hán nghiêm trọng gần đây thì không có điều gì quan trọng khác. Sau khi hạ triều, hắn cũng không vội vàng trở về Nam Thư phòng, mà đi vòng qua Hầu Khôn cung xem xét một lượt. Quả nhiên Chu Vân Kiến vẫn còn đang ngủ, may mà có hai cái ghế và hai cái gối che trên người, nếu không y sẽ lại lăn xuống đất.
Lúc Chu Vân Kiến tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao đến trên đỉnh đầu, y vừa mới ngẩng đầu lên suýt chút nữa là đụng vào lưng ghế. Nhìn thấy mấy chiếc gối bị buộc trên đầu giường, y có chút ngốc nghếch không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Bên tai truyền đến giọng nói của Tiểu Lý Tử: "Hoàng thượng sợ rằng ngài sẽ ngã xuống, cho nên dùng gối để chặn ngài lại."
Chu Vân Kiến cúi đầu nhìn chiếc gối trong lòng mình hỏi:" Vậy đêm qua hoàng thượng ngủ cùng với ta sao?"
Lý Liên Anh đáp:" Vâng ạ, nhưng mà ngài yên tâm, bệ hạ vẫn như cũ không hề động gì đến ngài."
Chu Vân Kiến nói:" Ta có cái gì mà không yên tâm chứ? Chủ động câu dẫn, hắn còn không thèm để ý đến ta thì còn mong đợi gì đến việc hắn nhân lúc ta ngủ quên mất mà làm điều gì bậy bạ chứ? Thôi, dù sao thì ta cũng thấy là tình trạng bây giờ đã tốt hơn hồi trước một chút rồi, trong lòng hắn ít nhất cũng có một vị trí nhất định cho ta. Cho dù không phải là tình yêu thì ta cũng có thể lợi dụng cơ hội này mà liều một phen. Tiểu Lý Tử, ngươi thấy thế nào? "
Hệ thống im lặng cả nửa ngày vẫn không phát ra tiếng động, mãi sau Lý Liên Anh mới nói:" Điện hạ, thứ cho ta nói thẳng. Da mặt của ngài,... vẫn luôn dày như thế hả?"
Chu Vân Kiến không thèm để ý đẩy ghế ra, sửa soạn quần áo tươm tất rồi nói: "Ngươi không cần phải nói vòng vo như vậy, ngươi cứ nói thẳng là ta không biết xấu hổ không phải là được rồi hay sao? Nói cho ngươi biết, Tiểu Lý Tử, ngươi có biết lý do tại sao những kí chủ trước đây của ngươi đều thất bại không? Bởi vì da mặt của bọn họ quá mỏng!" Trong tay có bàn tay vàng lớn như vậy mà lại không thành công, đúng thật là không thể tưởng tượng nổi mà.
Thực ra điều này cũng không thể trách những người đi trước, con đường của bọn họ không giống với Chu Vân Kiến. Con đường của Chu Vân Kiến đáng ra nên là ngông cuồng hoang dại, mà những người đó lại coi trọng phẩm chất đức hạnh. Câu dẫn Võ đế? Chuyện này không tồn tại! Đương nhiên là so với quân tử thì lại càng quân tử hơn! Hậu quả chính là cả đời tương kính như tân, bầu bạn tri kỷ với hoàng thượng. Tình yêu chân thành? Mấy chữ này căn bản không tồn tại.
Đương nhiên, cũng có những người lựa chọn không trở thành người bạn tri ân tri kỷ của Võ Đế, nhưng cuối cùng đều thất bại vì bị trừ điểm cho đến khi không còn lại gì.
Chu Vân Kiến đứng dậy, sau khi tắm rửa và ăn sáng xong liền sai Nguyên Bảo đi hỏi thăm động tĩnh của Võ Đế, rồi mang theo Tiểu Kim Tử và Tiểu Ngân Tử lặng lẽ rời khỏi cung. Sau khi rời cung, y đi thẳng đến nông trường, vừa vào cửa trang viên đã nhìn thấy xe ngựa của Chu gia dừng ở trong viện. Một hàng xe dài chất đầy các loại vật tư, còn có hơn một chục nha hoàn và sai vặt xếp thành một hàng. Mẫu thân của y, Loan phu nhân, đang đứng ngay trước cửa chính, thấy y xuống xe, bà ấy lập tức tiến tới nắm lấy tay y, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới, cuối cùng đưa tay lên chạm vào mặt y đau lòng nói: "Hài nhi của ta! Sao lại gầy thành cái bộ dạng này rồi?"
Chu Vân Kiến đầu đầy gạch đen, nói:" Nương, chúng ta mới không gặp nhau có ba mươi ngày, sao người lại gầy đi như thế này chứ?"
Loan phu nhân có chút xấu hổ, kéo y đi sang một bên nói:"Aiz, mẹ nghe nói còn mới mua một căn ngoại trạch liền mang một ít tạp vụ đến đây cho con sử dụng. Những người này đều là do nương đích thân chọn lựa, còn mang cả Lưu quản gia đến đây để phụ giúp con nữa. Ở chỗ con không có người biết nhìn xa trông rộng, nương không yên tâm! Còn có, quyển sách lần trước con đã đọc xong chưa? Nương lại tìm thêm một số quyển đưa cho con nhé. Cứ giấu sách ở dưới đệm giường, bao giờ trở về cung thì từ từ đọc. "
Chu Vân Kiến:...
Chu Vân Kiến nói:"Nương, hài nhi dùng bí danh là Thịnh Vân, chính là vì không muốn mọi người biết thân phận thực sự của mình. Nương lại đến đây khoa trương như thế này, như vậy có chút không tốt đi? "
Loan phu nhân nói:"Nương biết, đương nhiên là nương biết rồi. Nương nói với bên ngoài rằng chất tử của Thịnh muội muội đến rồi, con đừng lo lắng, sẽ không ai biết đâu. À, đúng rồi…” Loan phu nhân lại lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ tinh xảo đưa cho y, nói: “ Nương còn chuẩn bị cho con một ít đồ, con xem có đủ dùng không, lần này là hàng xịn đấy."
Chu Vân Kiến nhận lấy chiếc bình sứ nhỏ, mở nắp ra ngửi liền gật gật đầu, nói:" Đây lại là cái gì thế ạ?"
Loan phu nhân cười đáp:"Cao tường vi "
Chu Vân Kiến:...Một lọ cao hoa hồng còn chưa dùng đến! Sao lại mang đến một lọ cao tường vi nữa rồi?
"Mẫu thân đại nhân của con ơi, người cứ nghỉ ngơi đi! Sau này không cần phải mang cho con những thứ này đâu, dù sao cũng không dùng đến." Chu Vân Kiến cứ nghĩ đến cái lọ cao hoa hồng mà Võ đế nhặt được lần trước cùng với sự việc bị phát hiện quyển sách Hậu Đình Xuân khiến mình dạy dỗ lần này liền cảm thấy đau đầu, đặc biệt là hắn còn nói bản thân y học được nhiều đạo quân thần sâu sắc ở trong đó nữa. Ta mà thèm học cái gì mà đạo quân thần ấy chứ… con mẹ nó… đợi đã, làm sao hắn biết được y học đạo quân thần ở trong cuốn Hậu Đình Xuân kia?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT