Một buổi sáng trong trẻo như thường lệ Thẩm Giai Di trên đường tới Hoan Ảnh. Hôm nay cô chính thức được debut. Ngay từ sáng sớm đoàn đội của cô đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên trang điểm cũng có mặt giúp cô trang điểm. Trên đường tới buổi biểu diễn có gặp sự cố. Đằng trước là một vụ tai nạn, tình trạng giao thông hiện đang tắc.
Dù có khởi hành từ rất sớm nhưng hiện tại đã chờ 30 phút rồi vẫn chưa có dấu hiệu có thể đi. Một loạt xe trải dài, nhân viên cứu hộ y tế, cảnh sát giao thông tất cả đều đang hoàn thành nhiệm vụ. Điện thoại của quản lý reo lên, bên phía nhà sản xuất đang thúc giục cứ thế này có lẽ cô sẽ bị trễ giờ.
Đợi thêm mười lăm phút nữa thì xe mới bắt đầu di chuyển được. Ách tách giao thông vẫn là không thể di chuyển nhanh hơn. Thẩm Giai Di nhìn xe của nhân viên y tế với cảnh sát rời đi ưu tiên còn mình vẫn ở đây vật lộn với chút thời gian ít ỏi.
Trong đám người ấy một gương mặt lướt qua, quen thuộc và xa lạ. Cô nhận ra anh ta, trong đầu không còn biện pháp liền đẩy cửa chạy xuống đuổi theo người đàn ông đó. Quản lý vội vàng đuổi theo gọi cô lại. Thẩm Giai Di len lách trong đám xe, vội hét to: “Em sẽ đến trước, gặp lại mọi người ở đó.”
Tiếng hét của cô khiến một vài người chú ý nhưng cô chẳng bận tâm, trước mắt vẫn phải tìm cách nhanh chóng tới buổi diễn. Cô lẻn vào trong đám nhân viên cảnh sát, cố nhớ ra cái tên của người đàn ông kia nhưng nhớ mãi mới chỉ được mỗi chữ Trác. Cô đứng trong đám người hét lớn: “Anh Trác, giúp tôi với!” Nhân viên cảnh sát người vừa mở cửa xe, người còn đang xem hồ sơ đều bị tiếng gọi của cô làm cho ngừng hành động lại. Mọi ánh mắt dồn về phía cô. Trác Nhất Thần lúc này còn đang nghe điện thoại tất nhiên là không nghe rõ tiếng cô gọi.
Thẩm Giai Di khoác lên mình bộ lễ vật cồng kềnh đứng giữa đường máu me nhưng không hề hoảng loạn mà tỏ ra rất bình tĩnh. Cô nâng váy đi lên ngó vào trong những chiếc xe cảnh sát còn xót lại. Hai cái đều không thấy cuối cùng dừng lại trước một cái xe. Linh cảm của cô là anh ta sẽ ngồi trên chiếc xe này, Thẩm Giai Di nhìn ghế lái không thấy có người đành ngó ghế bên dưới. Cửa kính đen ngòm không hề nhìn rõ được bên trong. Cô đập mạnh vào đó gọi liên tục: “Anh Trác, anh có trong đó không…”
Mấy lần lặp đi lặp lại đều không có phản hồi cô liền từ bỏ mà rời đi. Vừa quay người cửa xe liền mở ra, một người đàn ông cao lớn trên tai vẫn là chiếc điện thoại, anh ta nói với đồng nghiệp: “Vụ án này có vài điểm đáng ngờ, lát nữa tôi về cục sẽ nói sau bây giờ tôi muốn gọi Phóng Minh tới xem kết quả pháp y, lát nữa rồi nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT