Cô ta nhếch miệng rồi rời đi, Hàng Cẩn cũng không thèm để vào mắt lặng lẽ đứng chờ cô ra ngoài.
Bên trong cô vừa rửa tay xong rồi sấy khô, nhìn trong gương son trên môi có chút mờ, cô liền lấy thỏi son bên trong túi xách tô lại một lượt. Vừa nhấc thỏi son lên Cố Nhân Tích đã đứng trước mặt. Cô rất ngạc nhiên vì người phụ nữ này liên tục nhìn cô từ lúc bắt đầu vào đây. Cô lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cố Nhân Tích đưa tay lên giành lấy thỏi son trên môi cô tô lên môi mình. Sau khi tô xong liền ném xuống đất: “Lâu rồi không gặp…em gái…”
Lời này của Cố Nhân Tích làm cô bất ngờ, gương mặt khó hiểu: “Cô là ai vậy? Còn gọi tôi là em gái? Chúng ta quên nhau sao?”
Cố Nhân Tích tưởng cô giả ngu liền cười khẩy: “Còn giả bộ không quen tao sao? Nhà họ Cố nuôi mày bao nhiêu năm cái đồ vô ơn.”
Cô nhặt thỏi son dưới đất lên ném vào thùng rác gần đó ánh mắt có chút không vui: “Tôi không biết cô còn nữa đừng cư xử như một người không có giáo dục như vậy, chào cô.”
Cố Nam Khê đi thẳng ra bên ngoài tâm trạng không tốt nhưng không ngờ Cố Nhân Tích đã kéo cô lại, tóm lấy tóc cô ghì xuống dưới bồn rửa tay: “Còn tỏ ra thanh cao? Năm đó không có gia đình tao nhận nuôi mày thì mày đã chết vì nghèo đói ở một cái xó xỉnh nào rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT