Lâm Túc chưa đi được bao xa đã bị đuổi kịp, Ngụy Nguyên chạy
quá vội, vừa dừng lại thì thở hổn hển, thế nên dù đã ngăn anh lại nhưng cũng
không nói được lời nào.
Không phải hắn không muốn nói, mà do ánh mắt của Lâm Túc
nhìn hắn thật sự quá bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến hắn thấp thỏm lo âu,
thậm chí còn không dám hỏi xem nụ hôn kia có nghĩa gì.
Lần đầu tiên trong đời hắn yêu một người, nhưng dường như đã
làm hỏng mọi thứ hết rồi.
“Chú, để phụ nữ ở lại một mình không phải là hành động của
một quý ông đâu ạ.” Lâm Túc nhìn hắn rồi nói.
“Ban nãy cháu có ý gì?” Rốt cuộc Ngụy Nguyên cũng hỏi thành
lời, hắn hồi hộp đến nghẹt thở, trái tim như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc
nào.
“Nụ hôn tạm biệt.” Lâm Túc cười gượng, nói: “Xin lỗi vì đã
làm phiền chú xem mắt.”
Anh quay người định đi, Ngụy Nguyên vươn tay ra ngăn anh lại
rồi nói: “Chú không thích cô ấy.”
“Vậy chú có thích cháu không?” Lâm Túc nhìn thẳng vào mắt
hắn rồi hỏi.
“Thích...” Khi Ngụy Nguyên nói ra tình cảm của mình, trong
lòng chỉ chứa chan sự thiết tha. Hắn nói: “Nhưng chúng ta...”
“Thích cháu mà lại đi xem mắt với người khác. Chú... Ngụy
Nguyên, chú là đồ lừa đảo, cháu sẽ không tin chú nữa.” Lâm Túc đè cánh tay hắn
rồi nói: “Đừng đuổi theo cháu nữa, đừng khiến cháu phải ghét chú.”
Cánh tay định ngăn Lâm Túc chợt ngừng lại, Ngụy Nguyên chỉ
có thể nhìn theo bóng dáng của anh dần biến mất. Hắn thẫn thờ đứng lặng đó,
thoáng chốc không biết nên làm sao để bù đắp cho anh.
Vương Hân Nhụy đã rời đi. Địch Lộ bước ra khỏi nhà hàng, ánh
mắt nhìn bóng dáng của Ngụy Nguyên đong đầy lo âu.
Phụ nữ rất nhạy cảm, nếu bà còn không nhìn ra tình huống ban
nãy thì thật sự đã uổng công sống bao nhiêu năm nay rồi.
Ngụy Nguyên - con trai của bà thích một người đàn ông. Giới
tính không quan trọng, nhưng cậu bé mà nó thích rõ ràng là một trong hai đứa
trẻ được nó nhận nuôi. Không nói tới chuyện nó nuôi dưỡng người ta từ nhỏ tới
lớn, chỉ riêng cách biệt về tuổi tác cũng là cả một vấn đề. Tuổi tác giữa hai
người chênh nhau gấp đôi, nếu ở bên người như vậy thì sao có thể bầu bạn với
nhau tới cuối đời?
Chẳng trách nó bị tổn thương, lúc như thế này nên quay đầu
là bờ.
Ngụy Nguyên về tới nhà vẫn không nhìn thấy Lâm Túc đâu cả,
hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Hắn đã có được nụ hôn của chàng thiếu niên mình yêu, nhưng
còn chưa kịp đắm chìm trong đó thì đã đánh mất anh rồi.
Lâm Túc cũng thích hắn, hoặc có thể anh đã nói rất nhiều lần
rồi, anh cẩn thận tới gần, nói ra tình cảm của mình nhưng đều bị hắn xem nhẹ.
“Tiên sinh, tối nay cậu Tiểu Túc không về ạ?” Dì Khương hỏi:
“Có cần gọi điện thoại hỏi xem có chuyện gì không ạ?”
“Dì gọi đi.” Giọng nói của Ngụy Nguyên không giấu nổi sự uể
oải, nếu để hắn gọi thì chưa chắc anh đã nghe, nhưng hắn thật sự rất lo lắng.
Dì Khương nhận ra tâm trạng của hắn không ổn, lấy điện thoại
bấm số của Lâm Túc, điện thoại chưa reo tới hai hồi chuông thì đầu kia đã bắt
máy. Vì dì Khương mở loa ngoài, trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc:
“A lô.”
Ngụy Nguyên vô thức ngồi thẳng người.
Dì Khương hỏi: “Tối nay cậu Tiểu Túc không về ư? Cậu đi đâu
chơi vậy?”
“Vâng, mấy ngày này cháu đi du lịch với bạn, chắc sẽ không
về, dì báo với chú giúp cháu nhé.” Giọng nói của Lâm Túc không lộ ra bất kỳ
điều gì.
Dì Khương ngạc nhiên hỏi: “Cậu ra ngoài không báo trước cho
tiên sinh à?”
“Cháu sắp thành người lớn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu
ạ, dì đừng lo.” Lâm Túc nói.
“Vậy được rồi.” Dì Khương cười, nói: “Tiên sinh đang ở bên
cạnh, cậu có muốn nói gì không?”
“Tiểu Túc...” Ngụy Nguyên gọi, hỏi: “Mấy ngày nữa thì về?”
Lâm Túc không nói lời nào, bầu không khí yên lặng tới mức có
thể khiến người khác lầm tưởng rằng anh đã cúp điện thoại. Trái tim Ngụy Nguyên
như nghẹt thở, đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng anh nói: “Tới khi nào chú suy
nghĩ kỹ xem rốt cuộc bản thân muốn gì thì cháu sẽ về, bằng không, chẳng phải
cũng không cần thiết phải gặp mặt nhau nữa sao ạ?”
Ngụy Nguyên cúp máy, cúi đầu, bỗng dưng cảm thấy bản thân
còn chẳng bằng một đứa trẻ.
Dì Khương cũng nhận ra có chuyện giữa hai người họ, bèn lựa
lời hỏi: “Cậu cãi nhau với Tiểu Túc à?”
“Do cháu đã làm sai.” Ngụy Nguyên nói.
Trong lòng hắn ngập tràn hối hận, hối hận vì mình đã làm
trái lời hứa. Hắn biết bản thân muốn gì, nhưng hắn lại không thể, cũng không
dám muốn có được. Nhưng ngoại trừ sự hối hận, hắn vẫn nhớ mãi tới sự dịu dàng
và ngọt ngào của nụ hôn kia.
Hắn thực sự là một kẻ tồi tệ.
“Nào có con cái giận dỗi với cha mẹ quá ngày. Thường ngày
tình cảm của cậu và Tiểu Túc tốt như vậy, hai người ngồi lại nói chuyện, có
khúc mắc gì thì có thể tháo gỡ cùng nhau.” Dì Khương khuyên nhủ hắn, bà là
người từng trải, thực sự không muốn nhìn thấy hai người cãi vã.
“Cháu biết rồi, cháu sẽ nghĩ về chuyện đó, dì đi nghỉ đi ạ.”
Ngụy Nguyên quay người bước lên tầng, để lại bóng lưng cứng đờ.
Hắn không muốn hại anh, nhưng cũng không thể chịu đựng được
việc cả đời không gặp anh.
Cậu thiếu niên của hắn bề ngoài trông dịu dàng đến thế,
nhưng lúc trở nên cứng rắn cũng sẽ khiến người khác máu chảy đầu rơi, cả người
như rơi vào hầm băng.
Trong khi Ngụy Nguyên suy nghĩ về thứ mình muốn thì Lâm Túc
lại nhận được một cuộc hẹn từ Địch Lộ.
Một chàng trai cao lớn, vẻ ngoài nổi bật xuất hiện trong
quán cà phê đã lập tức thu hút ánh nhìn của vô số người, mà khi anh chào hỏi và
ngồi xuống trước mặt, đến cả người từng gặp muôn vàn trai xinh gái đẹp như Địch
Lộ cũng không khỏi tán thưởng diện mạo và khí chất của cậu thiếu niên này.
Ngây ngô xen lẫn chín chắn, nụ cười điềm đạm khiến người ta
muốn gần gũi. Địch Lộ đã xem hồ sơ về anh, thành tích xuất sắc đến mức đó không
phải là điều người bình thường có thể đạt được. Chờ sau này anh công thành danh
toại cũng không phải chuyện khó.
Nếu chỉ xét đến những thứ này, Địch Lộ sẽ rất thích một đứa
trẻ như Lâm Túc, Ngụy Nguyên đã dạy dỗ chúng rất tốt. Nhưng nếu liên quan tới
tương lai của Ngụy Nguyên, bà không thể không cân nhắc nghiêm túc tới tương lai
của hai đứa.
“Cháu chào dì, hôm nay vòng cổ của dì rất hợp với bộ quần áo
này đấy ạ.” Lâm Túc cười nói.
Địch Lộ đã nghe quá nhiều những lời tán dương ấy, nhưng chưa
từng có ai nói chân thành, khiến người ta thoải mái như cậu thiếu niên này.
“Dẻo miệng quá, nhưng tính tuổi thì cháu gọi dì là bà cũng
dư sức.” Địch Lộ mỉm cười nói.
“Trông dì rất trẻ, đi ra đường mà gọi dì là chị thì cũng có
người tin, gọi bà hơi ngượng miệng ạ.” Lâm Túc cười nói.
Địch Lộ không xoắn xuýt vấn đề này nữa, hỏi: “Muốn uống gì
để dì mời.”
“Caramel Latte.” Lâm Túc nhìn menu.
Nhân viên phục vụ xoay người đi làm, hai người ngồi đó, Lâm
Túc cười, cũng không vội vàng sốt ruột, chỉ riêng nét trưởng thành quá tuổi này
cũng khiến Địch Lộ xúc động. Bà mở miệng nói: “Cháu có muốn ra nước ngoài du
học không?”
Lâm Túc sửng sốt, bỗng bật cười: “Dì và Ngụy Nguyên đúng là
mẹ con ruột.”
“Cháu biết à?” Địch Lộ hơi ngạc nhiên, lúc bà mời Lâm Túc
cũng không nói rõ thân phận của mình.
“Có thể nhìn ra ạ, gương mặt hai người khá giống nhau.” Lâm
Túc cười nói.
“Vậy câu cháu vừa nói là có ý gì?” Địch Lộ hơi tò mò.
Lâm Túc mỉm cười giải thích: “Khi đó chú muốn tách Lâm Nhiên
và người yêu của thằng bé ra nên đã đưa cậu người yêu kia ra nước ngoài, không
phải mẹ con ruột thì là gì ạ?”
“Cháu gọi nó bằng chú, gọi dì là dì, không cảm thấy bối phận
rối loạn sao?” Giọng Địch Lộ mang mấy phần nghiêm túc.
Trước kia khi bà biểu hiện như vậy, nhân viên có năng lực
nhất trong phường thêu cũng sẽ trở nên thật dè dặt, nhưng cậu thiếu niên đối
diện lại không hề kiêng dè gì.
Lẽ nào không phát hiện ra sao? Không đâu, đứa trẻ này rất
thông minh, chỉ là nó không sợ thôi.
Lâm Túc cười nói: “Gọi chú cũng chỉ là cách gọi thân mật,
sau này còn có thể gọi chú ấy là chú, nhưng lại gọi gì là mẹ nữa kìa.”
“Cậu thanh niên này, cậu đừng cho rằng con trai tôi thích
cậu thì cậu có thể bước vào cửa nhà họ Ngụy.” Nụ cười trên mặt Địch Lộ đã biến
mất: “Cậu phải biết rằng, thân phận, tuổi tác, giới tính của hai người không
phù hợp, dù cậu thông minh, nhưng tôi muốn đưa cậu đi cũng rất dễ.”
Lâm Túc không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Địch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.