Đây là một trò chơi và câu nói này là khởi đầu của trò chơi đó.
Bạch Cảnh Đường là con mồi, Lâm Túc là thợ săn, một khi bắt được hậu quả phải tự mình gánh lấy.
Sau lưng Bạch Cảnh Đường hơi đổ mồ hôi, cậu mở cửa phòng làm việc, phòng tuy lớn nhưng không phải là rộng, luôn có chỗ để trốn.
Tiếng bước chân của người đàn ông vang lên, nghe không nhanh không chậm như con hổ đi trong rừng, không sợ con mồi trong bãi săn của mình có thể trốn thoát.
Cậu phải trốn, Bạch Cảnh Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc, chạy bước nhẹ về một hướng, cậu đã thăm dò những chỗ có thể ẩn nấp trong nhà, nhất định có thể chạy thoát.
Lâm Túc dừng bước ở cửa phòng làm việc, khi mở cửa ra nhìn thấy bên trong rống trải anh cười lạnh: “Chạy à?”
Anh tiện tay đóng cửa phòng làm việc lại, khoảnh khắc cửa phòng vừa đóng lại Bạch Cảnh Đường đang cuộn tròn người dưới gầm bàn vốn còn không dám thở mạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Khi không nghe thấy tiếng bước chân nữa cậu mới cẩn thận chui ra khỏi gầm bàn, định chuyển sang chỗ trốn khác, nhưng vừa đứng dậy quay người lại liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT