Muốn theo đuổi người ta, đương nhiên không thể khiến người kia ghét mình, nếu chuyện Kuman Thong là do anh làm, mãi mãi cũng không rửa sạch, mà người trước mặt lương thiện từ trong xương, cho dù gặp phải những chuyện chẳng mấy tốt đẹp cũng không hoàn toàn sa ngã, nếu không rửa sạch vết nhơ trên người, anh vĩnh viễn không thể chân chính tới gần cậu.
“Chiếm thân thể của người khác?” Bạch Cảnh Đường điểm giữa mày Lâm Túc, nếu là chiếm đoạt ác ý, chắc chắn trên người anh sẽ có huyết quang.
Nhưng trên người Lâm Túc lại bao phủ công đức cực kỳ nồng đậm, ngược lại huyết quang lúc trước mời Kuman Thong đã dần dần biến mất.
Công là công, tội là tội, có công đức có thể bù đắp tội, nhưng chuyện hại mạng người trừ khi đền mạng, nếu không căn bản không thể bù tội.
“Cái này tôi cũng không rõ lắm.” Lâm Túc nói: “Trong trí nhớ của tôi có ký ức của nguyên chủ, nhưng không có ký ức của bản thân tôi.”
Bạch Cảnh Đường thu tay lại, nói với Lâm Túc: “Nhưng thật kỳ lạ, hồn phách và thân thể của anh rất phù hợp, không hề có dấu vết chiếm đoạt.”
Nếu không phải trên người người này đầy công đức và huyết quang đang tan thì cậu sẽ cảm thấy anh đang lừa mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play