Giọng nói trong trẻo kia vẫn rất lạnh lùng nhưng đã nhỏ đi nhiều, rõ ràng là đã đi xa, Lâm Túc nhìn du khách đang bước vội xuống dưới chân núi cách đó không xa, cười nói: “Tôi tên Lâm Túc.”
Không có ai trả lời, chắc đã đi rồi, Lâm Túc cũng không thấy hụt hẫng, bước xuống bậc thang xuống núi.
Bạch gia, thú vị đấy.
Sau khi về nhà, Lâm Túc nói với không khí: “Tôi về rồi.”
Phím đàn Piano nhảy lên vài cái trả lời, Lâm Túc ngồi xuống trước máy tính, mở giao diện tìm kiếm tin tức về Bạch gia, vừa nói với bên cạnh: “Đã thắp trường minh đăng rồi, nhận được khoản tiền đầu tiên tôi sẽ dùng danh nghĩa của nhóc giúp đỡ mấy đứa trẻ, làm như vậy cũng có thể chậm rãi tích lũy công đức.”
Anh cũng không biết phải làm bao nhiêu việc thiện mới có được công đức, nhưng tóm lại cứ như vậy là được.
Phím đàn lại nhảy lên vài cái, âm thanh cho thấy sự vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play