Lâm Túc chào tạm biệt với hai vợ chồng, sau đó cùng Bùi Thư đi lấy đồ uống. Anh cầm một ly sâm panh, đưa cho Bùi Thư một ly nước chanh.
Loại đồ uống không có cồn này rõ ràng là dành riêng cho các bạn nhỏ cũng tham dự bữa tiệc. Bùi Thư tiếp nhận rồi nói: “Thực ra không cần đưa em cái này đâu, em cầm sâm panh không uống là được.”
Tửu lượng của cậu thật sự kém, không phải cố gắng rèn luyện thì sẽ khá hơn.
“Có người mời em thì vẫn phải nhấp một ngụm, lỡ em say rượu ở đây, bị người khác dụ chạy mất thì sao?” Lâm Túc cầm ly rượu cụng ly với cậu, tiếng ly thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh réo rắt.
Bùi Thư cảm thấy cái ly kia như đụng vào trái tim mình. Ở nơi đông người như thế này, quả thực Lâm Túc không thể nào trông chừng mình mọi lúc mọi nơi: “Thế thì em uống nước trái cây là được. Mặc dù em là bạn trai anh, nhưng đồng thời cũng là trợ lý của anh, lúc anh bàn chuyện làm ăn không cần lo cho em đâu.”
“Biết rồi.” Lâm Túc cười nói, tiểu trợ lý của anh đã có bước đầu gánh vác trách nhiệm, nếu cứ trông chừng cậu thì vô hình trung sẽ gây áp lực tâm lý cho cậu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play