Thằng bé vẫn còn nức nở, nấc cụt một tiếng: “Rõ ràng cháu ngoan hơn nó…”
“Nước mắt của cháu không có tác dụng đối với chú. Khi nào cháu nín khóc thì chúng ta nói chuyện tiếp.” Lâm Túc nhìn nó nói.
Thằng bé run rẩy khóc không ngừng, nhưng khi không có người dỗ dành, cuối cùng nó vẫn ngừng khóc, ỉu xìu cúi đầu trước mặt Lâm Túc.
“Cháu vẫn là một đứa trẻ, nhưng ở đây không ai vì cháu là một đứa trẻ mà tha thứ cho hành vi của cháu. Cháu hâm mộ đứa trẻ khác được nhận nuôi, có được ba mẹ, nhưng sự thật là cháu không có. Có lẽ không phải vì cháu kém cỏi, mà vì không có duyên phận.” Lâm Túc nói với nó: “Cháu nghe được lời chú nói thì đáp lại một tiếng.”
“Được ạ…” Thằng bé ỉu xìu nói.
“Cháu cũng biết anh Bùi, cậu ấy có thể được như bây giờ hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính mình. Cho dù cậu ấy sống trong căn nhà to thì cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ham ăn biếng làm, chỉ muốn dựa dẫm vào người khác để hưởng phúc.” Lâm Túc đưa mắt nhìn Bùi Thư rồi lại nhìn thằng bé cúi đầu: “Cháu không có điều kiện nên phải cố gắng hơn người khác, chỉ có như vậy mới thay đổi được cuộc đời của chính mình, chứ không phải là hâm mộ người khác, thậm chí hãm hại bạn mình. Hành vi như vậy cho dù có người nhận nuôi cháu cũng sẽ trả cháu về đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play