Vành tai Lâm Đường nóng bừng, thôi không dãy dụa nữa, cơ thể cũng có mấy phần thuận theo đối phương. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm của anh.
Trước kia Lâm Đường chưa từng nhìn kỹ, phải đến lúc khoảng cách giữa hai người gần như vậy thì cậu mới phát hiện ra đối phương có đôi mắt cực kỳ đẹp. Lúc cụp xuống, vẻ lạnh lùng trong đó lại pha lẫn vài phần dịu dàng ấm áp, giống như có thể dìm chết người ta ở trong đó.
Lâm Đường chưa từng có cảm giác như vậy, định hé miệng nói gì đó nhưng cằm lại bị nâng lên. Cậu mở to mắt mở to nhìn Lâm Túc bỏ kính xuống, ghé sát lại gần mình.
Trên môi có cảm xúc ấm áp truyền đến. Không đợi Lâm Đường kịp phản ứng, nụ hôn dịu dàng lúc đầu đã dần trở lên mạnh bạo. Nó giống hệt Lâm Túc vào lúc bỏ kính xuống, đến nụ hôn cũng mang theo mũi nhọn, chiếm đoạt nhưng lại khiến người ta vô thức hãm sâu vào vũng lầy, không có cách nào tự kiềm chế được…
Lâm Đường chẳng có tí kinh nghiệm nào trong chuyện này, có thể cản lại được mới lạ. Đợi đến khi nụ hôn kết thúc, ngoài việc há miệng thở dốc ra thì cậu chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn.
Lâm Túc nhìn tiểu thiếu gia cực kỳ xinh đẹp trong lòng mình, cảm thấy rất hài lòng. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu mấy lần để xoa dịu tâm trạng của đối phương. Người khó khăn lắm mới dụ được vào tròng, tất nhiên không thể gấp gáp, thế thì sẽ doạ người ta sợ hãi chạy mất.
Nước ấm nấu ếch, tới giai đoạn cuối mới dùng lửa lớn, đến lúc đó chú ếch nhỏ có muốn chạy cũng không được nữa rồi.
Không cần phải nóng nảy nhất thời.
[Tiểu thiếu gia đúng là thân mềm sức yếu, là kiểu rất dễ bị đẩy ngã đó nha~] Âm thanh của 06 vang lên.
Một giây sau nó đã bị Lâm Túc đá vào trong không gian hệ thống rồi che kín lại. Dáng vẻ này của Lâm Đường chỉ cần một mình anh nhìn thấy là đủ, dù hệ thống chỉ là sinh vật máy móc không có tình cảm thì cũng không được.
Lâm Đường hít sâu, khuôn mặt đẹp đến hoa lệ này không quá thích hợp với dáng vẻ của cậu. Ai mà ngờ được, tiểu thiếu gia ăn chơi khét lẹt này thật ra lại là một nhóc cực kỳ ngây thơ chứ.
Nhưng mấy chuyện này cũng chỉ mình Lâm Túc biết là được rồi, những người khác thì khỏi đi.
Lâm Đường khó lắm mới điều hòa lại được nhịp thở, đầu óc cũng bắt đầu “online” trở lại. Cậu nhìn Lâm Túc, hỏi: “Anh, anh có ý gì hả?”
Không để ý tới cậu, nhưng lại hôn cậu. Trêu đùa trái tim khiến nó đập loạn nhịp xong lại không chịu bước vào.
“Anh nói rồi, anh thích em.” Lâm Túc vuốt ve gương mặt Lâm Đường, hỏi: “Câu trả lời của em là gì?”
“Hồi trước rõ ràng là anh...” Trái tim Lâm Đường bắt đầu đập điên cuồng, những chua xót tích tụ trong lòng bỗng hoá thành làn nước ngọt ngào như mật. Một cảm giác ngọt ngào trước giờ cậu chưa từng được nếm qua.
“Thịnh Hoằng theo đuổi em, anh tưởng em đã đồng ý ở bên hắn ta rồi chứ.” Ngón tay Lâm Túc cọ qua hàng mi ẩm ướt của Lâm Đường, cảm giác hơi ngưa ngứa: “Cho nên anh tôn trọng lựa chọn của em, không ngờ em lại cho anh một niềm vui bất ngờ đến kinh ngạc thế này.”
Sự dịu dàng trong lời nói của Lâm Túc khiến tai cậu nóng bừng, trong lòng vốn trống rỗng giờ lại như được sự ấm áp cùng thoả mãn lấp đầy. Lâm Đường có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng Lâm Túc, chỉ nghiêng đầu mạnh miệng nói: “Em không thích anh ta, cũng không có nghĩa...” sẽ thích anh.
Mấy lời trái lương tâm nói kịp chưa hết đã bị cắt ngang, Lâm túc cười khẽ: “Nghĩ kĩ rồi rồi hãy trả lời, không thì anh sẽ hiểu lầm đấy.”
Ngón tay Lâm Đường co rụt lại, đoạn sau bị cắt mất rồi còn gì.
Hơi thở ấm áp của Lâm Túc phả sát bên tai, khoảng cách gần đến mức chỉ hơi thở của hai người như hoà lẫn vào nhau, anh nói: “Đường Đường, thích anh không?”
Lâm Đường không kiềm chế được, khẽ gật đầu, ấm áp trong lòng như muốn tràn cả ra ngoài: “... Thích.”
Cậu thích hơi thở của Lâm Túc, thích được anh hôn, thích anh gọi bằng tên thân mật, thích....
Dù giọng rất nhỏ nhưng Lâm Túc vẫn nghe được, anh ôm chặt Lâm Đường vào lòng, giọng nói mang theo chút thỏa mãn cùng hưng phấn: “Anh thật sự rất vui.”
Lâm Đường không nhịn được, khóe miệng lập tức cong lên. Giống như lúc Lâm Túc kêu tên cậu vậy, cả người như được ngâm trong nước đường siêu ngọt. Cậu không thèm mạnh miệng nữa, đưa tay ôm ngược lấy Lâm Túc, nói: “Em cũng thấy rất vui.”
Lâm tiểu thiếu gia tính tình thẳng thắn lại là lần đầu tiên yêu đương đúng nghĩa nên có chút cảm giác như đang bị Lâm Túc nắm mũi kéo đi.
Chờ đến khi đầu óc bớt lâng lâng, Lâm tiểu thiếu gia bắt đầu tính sổ với đối phương, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần ngọt ngào mềm mại: “Thế anh vẫn muốn đi gặp cô Tôn kia à?”
Lâm Đường cứ nghĩ Lâm Túc sẽ trả lời là không đi, vì dù sao bây giờ bọn họ cũng đã thành người yêu. Thế nhưng anh lại cầm tay cậu, đan chặt mười ngón vào nhau, có vài phần hứng thú xoa xoa nắn nắn: “Anh vẫn phải đi.”
Lâm Đường lập tức bị cả biển dấm chua bao phủ, quay đầu trợn mắt nhìn Lâm Túc: “Anh đã yêu đương với em mà còn gặp cô ta hả!”
Vừa nói xong, tiểu thiếu gia lại nhớ đến ấm ức lúc trước, tâm trạng phơi phới gió xuân sắp sửa tắt ngúm đến nơi.
Lúc nãy Lâm Đường phải cố lắm mới không khóc, giờ lại chỉ muốn khóc thật to, dù sao thì dáng vẻ nước mắt tèm lem xấu thảm của cậu đều bị Lâm Túc nhìn thấy hết rồi, bây giờ cảm thấy tủi thân thì cứ khóc thôi.
Lâm Túc biết Lâm Đường chính là kiểu người hay dỗi nhưng dễ dỗ, anh nắm chặt tay cậu giải thích: “Chỉ là đến tiệc rượu thôi, hơn nữa bên phía nhà họ Tôn đã đồng ý rồi. Tùy tiện huỷ hẹn với một cô gái sẽ làm tổn hại rất lớn đến mặt mũi, danh tiếng của người ta, sau này quan hệ giữa hai nhà cũng ngượng ngập lắm.”
Người trên thương trường kiêng kị nhất là gây thù chuốc oán, vì chuyện nhỏ thế này mà tự rước lấy phiền phức thì thật sự không cần thiết.
Lâm Đường “hừ” một tiếng, trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Lâm Túc bật cười, nhéo mũi cậu nói: “Chỉ gặp mặt một lát thôi, anh sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì với cô ấy, với lại chắc gì tiểu thư nhà họ Tôn đã nhìn trúng anh. Em chua thế này, nhà mình đúng là cả năm không cần mua dấm.”
Thấy Lâm Túc không tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích, Lâm Đường lại cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, lẩm bẩm nói: “Ai nói cô ta sẽ chướng mắt anh hả? Ánh mắt bổn thiếu gia tốt đến mức nào chứ, cô ta còn dám chướng mắt.”
Lâm tiểu thiếu gia là điển hình cho kiểu: người yêu em number one, cái gì cũng là nhất. Tuy bản thân Lâm Túc rất xuất xắc nhưng cái danh “con nuôi nhà họ Lâm” không hề có tí căn cơ nào cũng đủ khiến rất nhiều cô gái trẻ trong giới hào môn lùi bước.
Tất nhiên, nếu khối lượng tài sản cá nhân của anh bị lộ ra thì lại là chuyện khác. Chỉ có điều trước mắt, Lâm Túc cảm thấy không cần chọc ra một đống phiền phức làm gì.
“Dù cô ấy nhìn trúng hay ngứa mắt anh đều mặc kệ, không để ý đến cô ấy, được chưa?” Lâm Túc nói.
Những chuyện có thể giải quyết bằng lời nói thì đều không phải vấn đề gì to tát. Trong lúc yêu đương, dỗ dành được người yêu chính là kỹ năng cơ bản, trụ cột nhất.
“Thế còn tạm được.” Tiểu thiếu gia giải quyết xong chuyện của tình địch không có tiếng cũng chẳng có miếng thì đảo mắt nhìn quanh một vòng. Chỗ này rõ ràng là phòng bệnh mà, Lâm Túc vừa kéo cậu vào, không thèm nói gì đã hôn lấy hôn để: “Anh không thể chuyển sang chỗ khác rồi mới hôn em được à?”
Hôn hít trong phòng bệnh chẳng có tí lãng mạn nào hết.
Chẳng biết lúc trước người bị hôn đến choáng váng đầu óc, không phân biệt rõ Đông Tây Nam Bắc là ai nữa.
Lâm Túc đứng dậy, đeo mắt kính rồi kéo Lâm Đường lên: “Thế thì đi thôi.”
Lâm Đường không hiểu lắm: “Đi đâu cơ?”
“Chuyển sang chỗ khác hôn em.” Lâm Túc trả lời rất tự nhiên. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Khuôn mặt Lâm Đường thoáng cái đã đỏ như cà chua, bắt đầu lắp ba lắp bắp: “Anh, anh, sao anh có thể như thế chứ...”
Vừa bất ngờ không kịp chuẩn bị lại vừa rất mong chờ, dù sao thì cảm giác lúc nãy cũng cực kỳ tốt, giống như quan hệ của hai người đã trở nên thân mật, khăng khít nhất.
“Đùa em thôi, đi ăn cơm trước đã. Em không thấy đói à?” Lâm Túc véo chóp mũi cậu.
Bụng Lâm Đường lập tức phát ra tiếng trả lời, kêu ùng ục mấy lần liền, mặt mũi gì cũng ném sạch hết luôn.
“Được rồi, chỉnh lại sắc mặt chút đi, đừng để bị người khác nhìn cái đã đoán được ngay.” Lâm Túc dùng mu bàn tay hơi lạnh của mình xoa xoa mặt người yêu, kết quả lại phản tác dụng thấy rõ.
Lâm Đường nắm lấy cổ tay anh, nói: “Anh sợ người khác biết chuyện của bọn mình à?”
Tiểu thiếu gia thầm nhắc nhở bản thân: yêu đương cũng phải tiến hành theo thứ tự, không thể một bước phi lên trời được. Nhưng phải giấu giấu diếm diếm thật sự rất khó chịu, giống như lộ ra thì cậu sẽ làm xấu mặt đối phương vậy.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, sắc đỏ trên mặt Lâm Đường nhanh chóng rút sạch. Lâm Túc không giải thích, chỉ kéo tay cậu đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau hết sức yên lặng. Trong đầu Lâm Đường đã có hàng trăm suy nghĩ lướt qua, kéo dài phải đến cả vạn dặm bên ngoài. Ngay cả chuyện nếu sau này Lâm Túc không dám nói thẳng với ba, cả đời họ sẽ chỉ có thể lén lút yêu đương vụng trộm… cậu cũng nghĩ đến luôn rồi.
Nghĩ đến lại cảm thấy con đường phía trước đúng là tối thui không chút ánh sáng.
Mãi đến khi hai người dừng lại, Lâm Túc mở cửa xe cho cậu nói: “Không phải là chuyện của chúng ta không thể để người khác biết, chỉ là bệnh viện có đủ dạng người. Bây giờ mà để tin tức lọt ra ngoài, có khi ba sẽ bị tức đến đổ bệnh mất. Hơn nữa anh hy vọng chuyện yêu đương sẽ do chính chúng ta thoải mái công bố chứ không phải sau khi bị người ta phát hiện, đành phải xác nhận. Em thấy thế nào?”
Lâm Đường cảm thấy... sao anh lại khéo ăn khéo nói thế chứ.
Những suy nghĩ linh tinh rối loạn hồi nãy giống như mây đen ùn ùn kéo đến, giờ đã được ánh mặt trời chiếu thành dáng vẻ trắng tinh thuần khiết.
Lâm Đường ngồi vào trong xe, nhìn Lâm Túc bước vào từ phía bên kia: “Thế sao hồi nãy anh không giải thích rõ luôn?”
Chẳng lẽ suốt dọc đường đi anh đều nghĩ cách phải giải thích thế nào? Tổ chức, sắp xếp lại câu chữ à?
“Nếu lúc đó anh giải thích rõ ràng, làm sao thấy em giữ nguyên vẻ mặt này chứ.” Lâm Túc rướn người qua, Lâm Đường vô thức nhắm mắt, kết quả chỉ nghe một tiếng “cạch”, lúc mở mắt liền đối diện với ánh mắt ý vị sâu xa của Lâm Túc.
“Em không muốn gì hết á!” Lâm Đường cảm thấy mong chờ được hôn gì gì đó thật sự khiến gò má người ta nóng bừng lên.
“Anh muốn.” Lâm Túc hôn nhẹ trên môi cậu rồi ngồi về chỗ của mình, để tiểu thiếu gia mờ mịt tự xoa xoa môi mình, trong đầu có cả ngàn chữ fuck đang chạy rầm rầm.
Sao người này lại biết nhiều vậy chứ?! Rốt cuộc lúc trước anh đã từng yêu đương với bao nhiêu người rồi? Khó chịu thật!
Không đúng, lúc trước cậu còn nói mỉa với đám bạn chó của mình là Lâm Túc y chang một thầy tu khổ hạnh, nói không chừng anh chính là Liễu Hạ Huệ sống lại cũng nên. Bao nhiêu năm trời có thấy quen với ai đâu.
Giờ xem lại, hóa ra là giữ mình trong sạch cỡ này.
Lúc đấy bọn họ còn nói Thịnh Hoằng giữ mình trong sạch, hừ, hắn đã từng chia tay rồi đấy, sao bằng Lâm Túc được chứ?
Ớ, thế là anh không thầy tự học hết à!
Lâm Đường cảm thấy mình bị đả kích nặng luôn, thế này mà lôi ra so thì đúng là cậu kém hơn thật. Thân là tiểu thiếu gia nhà họ Lâm, so chuyện yêu đương sao có thể thua được chứ? Không thể nào!
Cậu hắng giọng, quay đầu nhìn về phía Lâm Túc đang tập chung lái xe, trong lòng cảm thấy mềm nhũn. Người đàn ông siêu đẹp trai đang lái xe này là của cậu: “Túc Túc.”
Cậu cũng muốn đặt biệt danh cho người yêu.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp. Lâm Túc dừng lại ở ven đường, làm như không nhìn thấy hệ thống 06 đang cười gần như là dâm đãng trong đầu. Anh nhìn về phía Lâm Đường, nói: “Đường Đường, nếu em muốn chúng ta tay chân lành lặn, yên ổn đến chỗ ăn thì đừng gọi cái tên này nữa.”
Kiểu đặt tên này đúng là bất ngờ không kịp chuẩn bị, nếu không phải kĩ thuật lái xe của Lâm Túc qua cửa được, có khi bọn họ đã cày thêm được một luống hoa trên đường rồi cũng nên.
“Anh không thích ư?” Lâm Đường liếc sang nhìn anh: “Chẳng phải anh cũng gọi em là…” Cậu thật sự rất ngại không muốn nói hai chữ kia ra, nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Túc, cậu lại có cảm giác sung sướng khi chiến thắng, thế là lập tức vênh váo đắc ý, không cho gọi thì cậu cứ gọi đấy: “Túc Túc ơi, Túc Túc, Túc Túc…”
Giọng nói máy móc của 06 nghe phơi phới vô cùng: [Hố hố hố hố, người đầu tiên từ xưa tới giờ luôn.]
Không ngờ cũng có ngày ký chủ phải thốn thế này.
Lâm Túc cũng chẳng ngăn cản nữa, khởi động xe rồi nói: “Hay là chúng ta đổi nơi khác đi?”
Lâm Đường tò mò: “Đổi sang đâu cơ?”
“Khách sạn.” Lâm Túc đáp.
Trong đầu Lâm Đường đầy hỏi chấm: “Đã tới giờ ngủ đâu, tới khách sạn làm gì? … Túc Túc ơi.”
Vẫn không quên bồi thêm một tiếng kia.
Lâm Túc thốt lên hai chữ đáp lời cậu: “Lên giường.”
Tiểu thiếu gia lập tức bị sặc, suýt nữa cắn cả vào lưỡi.