Thịnh Hoằng im lặng một lát rồi mới giải thích: “Anh và Tu Nhiên chia tay rồi.”

Câu nói này lọt vào tai Lâm Đường lập tức được dịch thành: Con giáp thứ 13 như cậu đã phá hoại được tình cảm của bọn họ rồi, giờ đang đến giai đoạn bò lên làm chính thất.

Nếu là lúc trước đây, chắc chắn Lâm Đường sẽ nhảy cẫng lên ăn mừng rồi. Thế nhưng giờ thấy giọng nói cùng biểu cảm trên mặt Thịnh Hoằng, trong lòng cậu lại có cảm giác rất ngột ngạt: “Anh Hoằng, tại sao anh lại cảm thấy chỉ cần hai người chia tay với thì em sẽ qua lại với anh? Rốt cuộc thì ở trong lòng anh, em tròn méo thế nào thế? Gọi thì đến, đuổi thì đi…”

“Không phải.” Thịnh Hoằng nghĩ đến việc trước đây mình đã đối xử lạnh lùng với Lâm Đường. Lúc đấy đầu óc hắn giống như đã bị thứ gì đó che mờ, cảm thấy đứa em trai này có hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Nhưng khi nhớ lại năm 12 tuổi, hình như cuối cùng thứ tình cảm tốt đẹp, kinh diễm kia cũng quay trở lại. Đáng lẽ hắn phải chờ người này trưởng thành mới đúng.

“Em là người rất quan trọng với anh.” Thịnh Hoằng nghiêm túc nói. Lúc còn nhỏ, đó là lần đầu tiên hắn muốn bảo vệ một người, không nên dễ dàng quên mất: “Tuỳ tiện yêu cầu em ở bên anh thế này đúng là chuyện không nên, em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em được không?”

Những lời thế này trước đây chỉ có nằm mơ Lâm Đường mới được nghe. Lúc đó dù có ngủ say thì cậu cũng sẽ bật cười, trái tim đập thình thịch như trống trận. Thế nhưng khi Thịnh Hoằng bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cậu nói những lời này thì…

Lâm Đường đặt tay lên tim mình. Nó vẫn nhịp nhàng bình tĩnh, không hề có chút loạn nhịp hay bối rối nào, còn cảm thấy hình như hơi… chán ngán.

Áu áu áu, chẳng nhẽ cậu chính là kiểu người chỉ thích vác cưa lừa người chứ không thích bị người khác thả thính trong truyền thuyết à? Cái loại cuồng ngược, được người ta đáp lại là hết yêu luôn và ngay ấy hả?!

Đúng là Lâm Đường đã chờ đợi những lời này từ rất lâu, cậu vò ống quần nói: “Nếu em không cho thì anh sẽ không theo đuổi nữa à?”

Đôi mắt vẫn luôn bình tĩnh của Thịnh Hoằng bỗng ánh lên sự kinh ngạc: “Tất nhiên là không rồi.”

Chẳng qua hắn cảm thấy hình như mình đã không còn nắm bắt được chàng trai trước mặt nữa. Từ khoảnh khắc quay đầu, quyền chủ động đã không còn ở trên tay hắn nữa.

Lâm Đường nghe được câu trả lời cũng chẳng có cảm giác hưng phấn gì. Thời gian hai người ở quán cà phê không lâu, cậu còn chẳng nhớ được lý do tại sao mình lại giận dỗi chạy ra ngoài. Thịnh Hoằng mở cửa cho Lâm Đường, cực kỳ ga lăng nhưng Lâm Đường lại thấy hành động này thật nhạt nhẽo vô vị. Mãi cho đến khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Túc đang dựa lưng vào vách tường quán cà phê.

Lúc này Lâm Đường giống y như một mèo bị giẫm phải đuôi, chỉ thiếu mỗi nước xù lông nhảy dựng lên.

Người đàn ông có thân hình cao lớn thon dài, bị ánh sáng hắt vào nên chỉ có thể nhìn rõ đường viền quai hàm cực sắc nét của anh. Chỉ tùy tiện đứng thẳng cũng hấp dẫn được vô số tầm mắt người đi tới đi lui trên giường.

Thời điểm Lâm Đường nhìn sang cũng là lúc Lâm Túc cũng nhìn lại. Tầm mắt vừa chạm nhau, Lâm Túc đã quay về phía Thịnh Hoằng nói: “Sếp Thịnh đã nói xong chưa?”

Khí tràng không hề thua kém đối phương.

Nếu Thịnh Hoằng đã quyết định theo đuổi Lâm Đường, sau này hai người ở bên nhau thì hắn cũng cần phải làm quen với Lâm Túc. Nghĩ vậy nên Thịnh Hoằng gật đầu, trả lời: “Nói xong rồi.”

“Thế là được rồi.” Lâm Túc nhìn về phía Lâm Đường, chỉ liếc một cái đã khiến tim cậu đập bùm bùm trong lồng ngực. Nhưng ý vị nhàn nhạt trước nay chưa từng xuất hiện của anh khiến cậu cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, không biết phải làm sao.

Mà Lâm Túc lại làm như không phát hiện ra ánh mắt mang theo chút hy vọng của đối phương, nét mặt không hề có tí mập mờ nào: “Chủ tịch Lâm kêu anh đi gọi em về.”

Lâm Đường không biết bản thân đang kỳ vọng điều gì, nhưng trong lòng chợt thấy có chút mất mát: “Ba nói nên anh mới tìm tôi à?”

“Sao em lại nghĩ thế?” Lâm Túc hỏi ngược lại cậu.

Tâm trạng Lâm Đường còn chưa kịp hồi phục thì đã nghe thấy đối phương nói tiếp: “Anh chính là anh cả của em đấy.”

Cho nên nóng ruột chạy ra ngoài tìm em mình cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà đến tên bọn họ còn không cùng một hộ khẩu kìa, anh cả cái khỉ gì.

Lâm Đường suýt nữa thì buột miệng lặp lại những lời Lâm Túc đã nói đêm đó, nhưng câu chữ dâng lên tận miệng rồi lại phải cố gắng nuốt xuống. Tim gan phèo phổi của cậu bỗng chốc đều bị xoắn đến phát đau: “Tôi không về đâu.”

“Có sếp Thịnh đi cùng em thì anh cũng yên tâm.” Lâm Túc vỗ đầu cậu rồi nói: “Anh về nói với ba vậy, hẹn gặp lại nhé.”

Anh xoay người đi thẳng mà không chút do dự. Thái độ không chút lưu luyến khiến Lâm Đường hoài nghi: Rốt cuộc thì ai là người đã cưỡng hôn cậu lúc trước hả?

Rõ ràng người cự tuyệt là cậu, sao tự nhiên lại có cảm giác như mình mới là người bị từ chối.

06 nhìn chằm chằm biểu tình uất ức của Lâm Đường, nói: [Kí chủ, làm vậy có ổn không thế? ]

Khóe miệng Lâm Túc cong cong, lộ rõ ý cười: [Đương nhiên là được, tôi cần phải nắn lại cái bệnh ăn trong bát ngó trong nồi, định bắt cá hai tay của em ấy.]

06 “hầy” một tiếng: [Hai người còn chưa chính thức quen nhau đâu.]

Người ta còn đang trong giai đoạn tự do lựa chọn đấy, loay hoay giữa người mới tình cũ cũng là chuyện bình thường.

Lâm Túc “ừ” khẽ: [Thì sửa lại tật xấu tích trữ lốp xe dự phòng, được chưa?]

06 muốn nói: Ngài đừng có đặt nick name tầm bậy tầm bạ, ụp cái nồi to đùng cho người ta.

Tất nhiên mục đích của Lâm Túc không phải là đội nồi cho Lâm Đường, anh chỉ muốn làm cho tiểu thiếu gia nhìn rõ được tình cảm của bản thân thôi. Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã thông, thế nên anh mới phải chỉ hướng cho cậu tự mò ra.

Lâm Đường nhìn theo bóng lưng Lâm Túc, vừa giận lại vừa chua xót. Cậu cảm thấy cực kỳ ấm ức nhưng lại không biết giải quyết như thế nào.

Nếu thật sự yêu đương với anh cả, chắc chắn ông già sẽ đập chết Lâm Túc trước rồi đánh chết cậu sau. Hai người họ sẽ trở thành đôi uyên ương cùng nắm tay nhau lên bàn thờ ngắm gà khoả thân!

Năm đó, sau khi come out xong, Lâm Đường đã phải trốn ra nước ngoài mấy tháng không dám ló mặt về, nếu không sợ là đã bị cho ra bã rồi. Bây giờ sức khoẻ của ba lại không tốt, nếu lại bị kích thích thêm lần nữa… Dù sao thì suy nghĩ của thế hệ trước đều khá bảo thủ, tuy cậu và Lâm Túc không có máu mủ ruột thịt gì nhưng…

Đầu óc Lâm Đường rối thành một nùi, Thịnh Hoằng đứng cạnh gọi cậu nhưng chẳng lọt vào tai cậu một chữ nào.

“Lâm Đường, Lâm Đường, Lâm Đường...” Thịnh Hoằng thấy cậu đỏ mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Túc, cảm giác mập mờ lúc trước lại bắt đầu nổi lên. Tuy rằng quan hệ đã tốt hơn, giữa hai người cũng không có gì nhưng phản ứng của Lâm Đường khi nãy không giống như đang đối xử với bạn bè, nhìn cứ như với… người yêu vậy.

Lúc trước rõ ràng là Lâm Túc và Lâm Đường ghét nhau, thế mà bây giờ lại có vẻ khá hoà hợp. Kinh nghiệm tình trường của Thịnh Hoằng ít đến đáng thương nhưng kinh nghiệm trên thương trường lại nhiều vô địch, điều này khiến hắn rất dễ suy luận mọi chuyện ngoài dự liệu thành mấy thứ âm mưu tính toán.

Ba Lâm tuổi tác đã cao, kiến thức thương nghiệp của Lâm Đường nát đến mức bảo là nửa vời còn là nói quá, người duy nhất cậu có thể dựa vào là Lâm Túc. Dạo gần đây anh đã thể hiện được tài năng, làm được nhiều việc lớn, quan hệ với Lâm Đường cũng càng ngày càng gần… Nhìn kiểu gì cũng giống như việc đã được sắp xếp tỉ mỉ trước.

Lâm Túc muốn đoạt Lâm Thị ư?

Nếu là “Lâm Túc thật sự” thì suy đoán của Thịnh Hoằng đúng là rất chính xác. Nhưng giờ ở đây lại không phải là “Lâm Túc thật sự” nên anh chỉ muốn chiếm tiểu thiếu gia làm của riêng thôi. Còn Lâm Thị à? Có hay không cũng chẳng sao.

Quản lý Cừu Đồ của Túc Sinh đã đưa sản phẩm ra thị trường, lợi nhuận mỗi ngày đều tăng lên gấp đôi, muốn vượt qua Lâm Thị chỉ là vấn đề thời gian. Hơn nữa ngoài Túc Sinh, Lâm Túc còn đầu tư vào một số dự án ở nước ngoài. Đến khi thu hồi vốn, tài sản trong tay cũng đủ để anh thoải mái làm việc ở thế giới này mà không cần lo lắng đến đường lui.

Ở bên kia, cuối cùng Lâm Đường cũng hoàn hồn, cậu nghe thấy Thịnh Hoằng hỏi: “Hôm nay em muốn ăn gì? Phòng ăn xoay tròn bên Hoàn Vũ cũng ngon lắm, có muốn đến nếm thử không?”

Thịnh Hoằng ga lăng tao nhã, ngoại hình cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của Lâm Đường, ăn mặc phong độ cũng là điều cậu vĩnh viễn không có cách nào làm được. Trên thương trường hắn bày mưu lập kế khiến người khác phải kính trọng… đây là lần đầu tiên Lâm Đường nhận ra việc cậu và Thịnh Hoằng vốn không phải là người cùng một thế giới rõ ràng như vậy.

“Anh Hoằng, anh có chơi xúc xắc không?” Lâm Đường hỏi.

Thịnh Hoằng hơi nhíu mày: “Mấy cái thứ liên quan đến cờ bạc này, đừng nên tiếp xúc nhiều thì tốt hơn.”

Giống như Lâm Túc nói: họ chưa từng hôn môi.

“Thế, anh Hoằng… anh có đua xe không?” Lâm Đường lại hỏi.

Sắc mặt Thịnh Hoằng lập tức sầm xuống: “Lâm Đường, em phải biết kiềm chế bản thân chứ. Lâm Thị tương lai là của em, là tâm huyết cả đời của ba em...”

Chưa từng làm, chưa từng ở chung với nhau.

“Anh Hoằng, đấy chỉ là sở thích thôi.” Lâm Đường cảm thấy mình thích những thứ này nhưng chưa từng làm mấy chuyện vi phạm pháp luật hay đạo đức, tại sao nhất định phải sửa.

Chỉ thoáng cái Thịnh Hoằng đã cảm thấy bầu trời sao năm đó đã rất xa xôi: “Lâm Đường, em không còn là trẻ con nữa.”

“Nhưng em chỉ muốn làm một đứa trẻ.” Lâm Đường đáp lại.

Làm gì có ai muốn phải lớn lên, chẳng qua không có cách làm trẻ con tiếp thôi.

Người này chưa từng trải qua điều gì cùng cậu, dựa vào đâu mà cậu lại cho rằng nhất quyết phải là hắn, quyết chí thề không thay đổi chứ?

Thịnh Hoằng muốn nói: hắn chưa từng chơi xúc xắc hay đua xe. Những thứ lung tung lộn xộn này chẳng có liên quan gì đến cuộc đời hắn, cũng không cảm thấy sống như vậy có gì không tốt. Sống trên đời này đâu thể chơi mãi được.

“Anh Hoằng, anh theo đuổi em là do thích em thật à?” Lâm Đường nghiêm túc hỏi.

Thịnh Hoằng im lặng, không trả lời nhưng lại cảm thấy Lâm Đường biến thành như bây giờ, bản thân cũng có một phần trách nhiệm.

“Thôi bỏ đi, không quan trọng nữa. Anh Hằng, em hết thích anh rồi.” Lâm Đường nhìn hắn, nói. “Không thích một chút nào nữa. Từ hôm nay trở đi, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa làm gì.”

Những lời dạy dỗ của Thịnh Hoằng nói chẳng khác gì ba Lâm. Cậu biết đối phương chỉ muốn tốt cho mình nhưng chẳng lẽ không có tình yêu thì lại lui về làm người thân à? Cậu cũng có thiếu anh trai đâu, việc gì phải hạ mình làm kẻ dưới nghe người khác dạy dỗ.

Đến ba còn không nỡ mạnh tay, làm cậu khổ sở thì người khác dựa vào cái gì chứ?

“Lâm Đường.” Thịnh Hoằng bắt lấy cổ tay cậu, nhíu mày hỏi: “Tại sao?”

Lâm Đường gạt tay hắn ra: “Không tại sao hết, chỉ là do tôi không thích anh nữa thôi. Cũng chẳng muốn làm anh em gì hết. Đừng đi theo tôi nữa, nếu không tôi sẽ rất cảm thấy chán ghét anh.”

Mấy lời này nghe có vẻ trẻ con nhưng lại không giống như đang nói đùa.

Thịnh Hoằng nhìn bóng lưng người đã rời đi, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị người khác cự tuyệt. Cảm giác này thật sự rất khó chịu, hắn mở miệng nói với theo: “Bất kể thế nào, em nhất định phải cẩn thận với Lâm Túc, anh ta đối với em không đơn giản như vẻ ngoài đâu.”

Nếu đã không định gặp nhau nữa, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn nhắc nhở cậu.

Lâm Đường vốn đang ở trong trạng thái nửa mờ mịt nửa thông suốt, nghe Thịnh Hoằng nói vậy thì tưởng đối phương đã phát hiện ra chuyện gì đó, cứng ngắc nói: “Không cần anh quản.”

Sau đó lại quay người chạy thật nhanh.

Ba Lâm xảy ra tai nan xe cộ, tất nhiên là phải điều tra kỹ về nguyên nhân phía sau. Đối với người trong giới nhà giàu, mấy sự cố này có thể là việc ngoài ý muốn nhưng cũng có khả năng là do người khác sắp đặt.

Kết quả còn chưa có, nhưng trong quá trình điều tra ba Lâm lại phát hiện được vài việc.

“Chủ tịch Lâm, xe của ngài đã từng được cái tạo lại.” Trợ lý báo cáo lại. “Tất cả đều được cải theo theo tiêu chuẩn xe quân dụng, nếu không nhờ mấy tính năng xe đã tăng cường, lần này chỉ sợ sẽ lành ít dữ nhiều.”

“Chuyện này là do ai làm?” Trong lòng ba Lâm đã lờ mờ đoán được, lần này có thể trở về từ cõi chết đều nhờ công của người này.

“Là cậu cả ạ.” Trợ lý mang kết quả đến cũng cực kỳ kinh ngạc.

Ba Lâm thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này chỉ có hai khả năng: một là Lâm Túc thật sự suy nghĩ cho an nguy của ông. Hai là…nó muốn được ông tin tưởng hơn nên dồn hết sức sắp xếp một màn tai nạn, trước đó còn mang xe đi cải tạo lại để lấy thêm lòng tin.

Trong hai loại này, ba Lâm không muốn thấy nhất chính là vế sau. Nhưng nghi người trộm rìu, càng không muốn nghĩ đến điều gì thì đầu óc càng dễ nghĩ theo hướng đó.

Mãi tận đến khi có nguyên nhân chính xác của vụ tai nạn, ba Lâm đọc báo cáo kết quả mà cũng thấy hơi bị giật mình. Sau đó lại thở hắt ra một hơi dài nhẹ nhõm rồi bật cười, không phải thằng bé kia làm thì tốt rồi: “ Trợ lý Vương, con gái nhà họ Tôn vừa mới đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài về đúng không? Cậu mau đi sắp xếp một bữa tiệc rượu cho hai đứa trẻ này gặp mặt nhé.”

Tuy thế lực của nhà họ Tôn yếu hơn nhà họ Lâm một bậc, nhưng so với cô gái thuộc gia tộc nhỏ mà ba Lâm nhìn trúng lúc trước thì lại cao hơn không chỉ một bậc thôi đâu.

Chọn lựa thông gia như này, gần như chẳng khác gì việc ông đã bật tín hiệu sẽ nâng đỡ Lâm Túc lên nắm quyền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play