Cướp Nam Phụ Xong Chuồn Kích Thích Thật

Chương 105: Thân vương Huyết tộc đầy tham vọng (19)


10 tháng

trướctiếp

Khi Celtic mở mắt ra, ánh đỏ xẹt qua đôi mắt cậu, cậu giơ tay lên bắt lấy tay Lâm Túc, nhưng lại bị người đàn ông lập tức khống chế khuỷu tay, bẻ ngoặt ra sau, hai bàn tay bị anh ép ra sau người.

Lâm Túc giơ tay còn lại ra nâng cằm cậu, khẽ cười hỏi: “Bảo bối, em muốn làm gì thế?”

Celtic nở nụ cười, cố gắng giãy dụa hai tay, rồi lại nhận ra làm thế nào cũng không thoát nổi sức mạnh ấy.

Rõ ràng người đàn ông này nắm không hề đau, nhưng giam cầm lại khá chặt chẽ.

Ban đầu cậu tưởng hắn có thể ngăn chặn Dịch Triết Lai là vì sức mạnh của Thủy tổ đã bị suy yếu và tiêu hao không ít, nhưng giờ xem ra có vẻ không phải.

“Chẳng làm gì cả, ngươi biết nguyện vọng của ta mà, muốn hôn ngươi.” Celtic thả lỏng, khẽ khàng nói: “Ngươi làm ta đau đó.”

Lúc cần mềm mỏng thì nên mềm mỏng, từng đắc tội Thủy tổ thì cùng lắm là chết, chứ nếu đắc tội người đàn ông trước mắt, cậu không muốn bị nhốt trong phòng cả một tháng, xin tha cũng không được, muốn bò ra ngoài cũng không nổi.

Lâm Túc buông cổ tay cậu ra, đặt lên bên môi khẽ thổi một cái: “Thổi một cái là cơn đau sẽ bay mất ngay thôi.”

“Ngươi dỗ ta như trẻ con đấy à?” Celtic mềm giọng, nhéo mũi hắn nói.

Lâm Túc nói bằng giọng trầm khàn: “Dỗ em như bảo bối.”

Giọng nói dù có trầm thấp từ tính đến đâu khi bị bóp mũi cũng sẽ trở nên kỳ quái. Celtic bật cười, ngồi lên đùi hắn như ngồi trên ngai vàng: “Nhẫn cưới mà ngươi từng nói là gì?”

Ian không nghe thấy cuộc trò chuyện của Lâm Túc và Dịch Triết Lai, nhưng cậu lại nghe rõ mồn một, ví dụ như nhẫn cưới, ví dụ như viên thuốc có thể giúp người từng bị đánh dấu có thể sống như nhân loại.

“Một đôi nhẫn.” Lâm Túc nắm tay cậu, vuốt ve chiếc nhẫn ấy: “Ngón áp út bên tay trái liền với trái tim, đeo nhẫn vào đó có nghĩa là đã có người trong lòng, đời này kiếp này, ai cũng biết em là người đã có chủ, không được tùy tiện theo đuổi nữa.”

Thời đại này vẫn chưa có cách nói này, nghe có vẻ lãng mạn và duy mỹ.

Celtic giật giật lông mày: “Vậy chúng ta cũng đeo một đôi.”

Người này muốn níu giữ cậu, cậu cũng có suy nghĩ ấy.

“Đôi nhẫn ta đặt làm vẫn chưa xong, đến lúc làm xong em tự tay đeo cho ta, được không?” Lâm Túc cười nói.

“Nếu ngươi đã thỉnh cầu như vậy thì ta đành cố gắng đồng ý thôi.” Celtic cười híp mắt nói.

Cậu hoàn toàn không hỏi Lâm Túc chuyện viên thuốc kia, nhưng lúc Lâm Túc đứng dậy, cậu lại nói: “Viên thuốc kia có thêm máu của ta nên cũng có công dụng tương đương, trên đời này chỉ có một viên thôi.”

Viên thuốc ấy có thể đảm bảo sau khi Ian bị đánh dấu vẫn có thể sinh sống như loài người, kéo dài tuổi xuân, nhưng không thể sống mãi.

Dịch Triết Lai sẽ tự đánh dấu y, Ian cũng sẽ nhận được máu của Dịch Triết Lai, luôn ở bên hắn ta, đến khi hắn ta chìm vào giấc ngủ đông, sinh mệnh của y cũng sẽ chấm dứt.

Vẫn chưa tìm được nguyên nhân cho giấc ngủ đông của Huyết tộc, có lẽ là vận hành quá lâu cần phải nghỉ ngơi điều chỉnh, có lẽ là phải ghi nhớ quá nhiều ký ức, cũng có thể là nhàm chán quá nên lựa chọn ngủ đông. Một giấc ngủ kéo dài hàng chục đến trăm năm, khi tỉnh lại lần nữa, chuyện xưa cũng đã thành dĩ vãng.

Nếu Ian có thể sống mãi, loài người như y chỉ có thể sống một mình cô độc suốt mấy trăm năm, không ngừng lặp lại quá trình nhìn bạn bè bên mình từ trẻ thơ biến thành người lớn, rồi lại bạc đầu rời đi.

Đây là một sự đả kích đối với lòng người, không hề tốt đẹp như loài người tưởng tượng.

Thế nên sinh mệnh trong thế giới nhiệm vụ đều hữu hạn, sẽ lớn lên và già đi theo tự nhiên, sau đó rời bỏ, mọi chuyện ở đây sẽ không liên quan đến hắn nữa.

Đương nhiên, Lâm Túc không nói sự thật này cho bất cứ ai, cứ coi đây là một lời nói dối của hắn đi.

Celtic không muốn hỏi hết mọi chuyện, vậy mà không ngờ hắn lại biết cậu đang nghĩ gì, rồi còn trả lời nữa. Cảm giác có một người hiểu mình đúng rất tuyệt.

Nhịp điệu sinh hoạt của Lâm Túc không ngừng thay đổi, cuối cùng thật sự trở thành người hoạt động về đêm. Ban ngày khi họ kéo tấm rèm dày nặng lên, đương nhiên cũng có thể ngủ trong cùng một quan tài như đã hứa, nhưng ngủ dậy là phải thay cái quan tài mới.

“Gỗ không chắc chắn lắm, hay mình làm một cái bằng bạch kim?” Lâm Túc gõ vào cái quan tài, nói.

Quan tài như thế chắc chắn sẽ chống côn trùng và chống thấm nước, khá chắc và bền.

Celtic lười biếng ngồi trên quan tài bên cạnh, nói: “Ta thích bằng gỗ.”

Cảm giác ở trong đó sẽ thấy rất an tâm.

Nửa đêm nửa hôm, chủ tiệm quan tài đón hai vị khách khá anh tuấn, trông thì đẹp trai nhưng có vẻ không biết dùng não lắm, nói chuyện như tự mua quan tài cho mình vậy: “Nếu ngài thích rắn chắc thì ở đây chúng tôi có gỗ trinh nam tơ vàng, là chất gỗ trăm năm, dùng cả trăm năm cũng không mục.”

“Hửm? Cho ta xem nào.” Lâm Túc nói.

Celtic cũng thấy khá thú vị, lúc thấy quan tài đưa ra còn dùng ngón tay gõ hai cái, nghe tiếng rồi nói với Lâm Túc: “Cái này được đấy.”

“Thế mua trước mười cái?” Lâm Túc hỏi.

Celtic khoanh tay, nói: “Mua một lần một trăm cái đi, đỡ phải dăm ba bữa lại lo lắng chuyện này. Ông chủ, mua một trăm cái có ưu đãi không?”

Đây là lần đầu tiên ông chủ thấy người mua hẳn một trăm cái quan tài để dự phòng, rất có thể hai người này không bị hỏng đầu, mà là lúc nào cũng có người trực chờ chết.

Ông chủ lau mồ hôi trán, cung kính nói: “Đương nhiên rồi, chắc chắn sẽ tính rẻ cho ngài, có điều bây giờ ở chỗ tôi không có nhiều hàng đến thế.”

“Thế bao giờ chuẩn bị đủ thì ta tới lấy cả thể.” Celtic nhẹ nhàng nâng chiếc quan tài trông có vẻ rất nặng kia: “Hôm nay lấy cái này đi trước.”

Rõ ràng cậu rất khỏe, ông chủ lại lần nữa khẳng định suy nghĩ trong lòng, nuốt nước bọt nói: “Vâng ạ, không thành vấn đề, xin hỏi ngài sống ở đâu, ta sẽ giao qua cho ngài.”

“Giao qua?” Đương nhiên Celtic cũng nhận ra cảm xúc của ông chủ có thay đổi, cậu cong môi nói: “Thế bây giờ giao luôn đi, giao qua đến nơi vừa hay kịp dùng.”

Cơ thể ông chủ cứng đờ, Lâm Túc cười nói: “Ông chủ, tổng cộng bao nhiêu tiền ông tính trước đi.”

Rõ ràng hai người họ đều rất anh tuấn hấp dẫn ánh nhìn, nhưng giờ dưới ánh nến lập lòe trong căn phòng tối, trông hai người lại nặng nề quỷ khí.

Ông chủ run rẩy cả người: “Vâng, vâng ạ, ngài cần bao nhiêu chiếc ạ?”

“Ba trăm chiếc quan tài.” Nụ cười của Lâm Túc không hề ác liệt, nhưng ông chủ vẫn rất sợ, run rẩy bấm ngón tay tính toán hồi lâu: “Một chiếc quan tài gỗ trinh nam tơ vàng có giá mười kim tệ, ngài mua nhiều, ta tính ngài một chiếc tám tệ. Ngài đặt cọc ba phần trước, tổng cộng bảy trăm hai mươi kim tệ.”

Lâm Túc xoay người xách một cái rương trong xe ngựa để lên bàn, ông chủ thấy hắn xách nhẹ nhàng như thế thì định kéo qua, nhưng lại phát hiện cái rương trông thì nhỏ bé này lại nặng đến đáng sợ.

Ông ta run rẩy mở cái rương ra, đếm xong số kim tệ rồi đẩy rương lại: “Ta đếm đủ bảy trăm hai mươi kim tệ rồi, ngài có thể đếm lại lần nữa.”

“Không cần, ta tin ông chủ là người thật thà.” Lâm Túc xách cái rương lên, nói: “Đúng rồi, gửi quan tài đến bệnh viện Túc Sinh, đừng làm lỡ dở thời gian.”

Hắn và Celtic quay người rời đi, chỉ để lại ông chủ người đầy mồ hôi đang ngây người tại chỗ: “... Bệnh, bệnh viện ấy ạ?”

Bệnh viện đặt mua quan tài hình như cũng khá bình thường, nhưng cho dùng hẳn quan tài gỗ trinh nam tơ vàng? Hai người này hỏng đầu thật rồi à?

Lâm Túc và Celtic cùng ngồi xe ngựa, Celtic cười nhạt một tiếng, nói: “Gửi thẳng về biệt thự không được à? Ngươi không thấy ánh mắt của ông ta lúc đầu hả?”

Nhìn hai người họ như hai thằng ngốc vậy, loài người đấy nên thấy may vì dạo này tính nết cậu đã tốt hơn không ít, chứ không chưa chắc ông ấy đã an toàn đứng đó tiễn họ đi được.

Lâm Túc cười nói: “Nếu là ta nửa đêm gặp hai người mua một lúc mấy trăm cỗ quan tài như để tự ở như này, chắc cũng sẽ nhìn họ bằng ánh mắt ấy.”

Dù sao cũng quá quỷ dị, quá kì quái, loài người bình thường sẽ không làm chuyện như vậy.

“Ngươi bênh ông ta?” Celtic nhướng mày.

“Bênh em.” Lâm Túc cười nói: “Chỉ để khỏi gặp phải mấy phiền toái không đáng có thôi, nếu em vẫn chưa hết giận thì chúng ta về thử chất lượng quan tài một lát, nếu không đạt chuẩn thì tới chất vấn ông ta.”

Ánh mắt Celtic trở nên mập mờ: “Ý hay.”

Tuy vừa nãy ánh mắt ông chủ nhìn người ta có gì đó sai sai, nhưng chất lượng quan tài vẫn khá đạt chuẩn, có lăn lộn thế nào cũng không bị nứt dù chỉ là một góc.

Lâm Túc hôn lên trán Celtic một cái rồi ngồi dậy tùy tiện mặc quần áo vào. Sau khi đánh răng rửa mặt, anh ngồi vào bàn làm việc bên cạnh tiếp tục công việc cắt gọt mài dũa kim cương của mình.

Celtic lười biếng tựa vào một bên, đôi mắt nửa khép nửa mở nhìn hắn nghiêm túc làm việc, cũng không đến quấy rầy.

Khó khăn lắm cậu mới có quãng thời gian nhàn rỗi và bình tĩnh trong lòng đến vậy, dường như chỉ cần ngồi nhìn hắn thôi là đã thấy thỏa mãn rồi.

Lâm Túc không thích kéo dài công việc, đã hứa làm nhẫn cưới cho Dịch Triết Lai thì một tuần là làm xong, hình thức đơn giản mà cổ điển, trên nhẫn có khảm viên kim cương vô cùng thuần khiết. Lúc Ian nhận được còn cầm nhẫn trong tay vui vẻ một hồi lâu.

Mà trên tay Lâm Túc đã sớm đeo một chiếc nhẫn khác, cũng là kim cương màu tím, chỉ là khác với kiểu dáng vô cùng hoa lệ của Celtic, nhẫn của hắn được tối giản, nhưng lại có một vẻ đẹp kiểu khác.

Máu Thủy tổ bắt đầu có hiệu lực, khi Celtic vượt qua D

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp