“Bách Viễn...”

Tô Tuệ Lan khẽ gọi ông ta, trong mắt xuất hiện vẻ thận trọng, khát khao, sợ hãi, như một miếng lưu ly mỏng manh, có lẽ chỉ một câu của ông ta cũng có thể hoàn toàn xua tan những cảm xúc đó.

Ông ta nên an ủi bà, nên nắm tay bà thật chặt, hôn lên trán bà, bảo bà đừng lo lắng.

Nhưng Hề Bách Viễn lại nhìn bà bằng ánh mắt tối tăm, hờ hững như đang nhìn người xa lạ.

Ông ta... Ông ta...

“Đệ điên đủ chưa?!”

Giọng nói già nua và uy nghiêm của Thương Thông Chi vang lên bên cạnh, Tô Tuệ Lan không chịu được nữa, hộc máu, dòng máu chảy xuống từ khóe môi bà, nhưng không đỏ bằng giọt lệ ở khóe mắt bà.

Hề Bách Viễn!

Sao tự dưng ông ta… lại thành ra thế này?

Tô Tuệ Lan đau khổ nhắm mắt trong sự tuyệt vọng và khó hiểu, ngất đi.

Hề Bách Viễn thấy Tô Tuệ Lan ngất đi, ánh mắt hơi thay đổi, cũng không giữ được vẻ hờ hững nữa, nhưng ngay sau đó, vai ông ta đã bị ấn xuống, bị ép quỳ xuống đất.

“Đưa đệ ấy tới đây.”

Thương Thông Chi lạnh lùng liếc Hề Bách Viễn vẫn đang im lặng, vừa bị cấm vệ ấn xuống đất, dịu giọng bảo Giang Vô Nhai: “Con tìm người chăm sóc sư mẫu con rồi đi cùng bọn ta.”

Hề Bách Viễn bị kéo dậy, mái tóc rối bù che hết mặt, quần áo rách tươm, chật vật vô cùng.

Ông ta không nhìn Giang Vô Nhai, không nhìn Thương Thông Chi, cũng không nhìn bất cứ ai khác.

Giang Vô Nhai im lặng bế sư mẫu lên, quay người, đối diện với ánh mắt trong trẻo của Hề Tân.

Chẳng biết hắn ta đã tới từ bao giờ, áo bào lộng lẫy rộng thùng thình tôn lên vóc người mảnh mai, hắn ta đứng cạnh cửa như nhánh đào xinh đẹp nhưng khô héo.

Mấy người Thương Thông Chi nhìn thấy hắn ta thì đều sững sờ, ánh mắt họ lập tức chuyển sang thương cảm, bất đắc dĩ.

Thương Thông Chi chậm rãi nói: “Chuyện này không liên quan tới con, con đi chăm sóc mẹ con đi.”

Hề Tân nhìn ông ta, rồi lại nhìn Hề Bách Viễn, thản nhiên nhường bước, để mấy người Thương Thông Chi rời đi.

Từ đầu đến cuối, ngay cả khi lướt qua nhau, Hề Bách Viễn cũng không nhìn hắn ta cái nào.

Hề Tân cũng không nhìn ông ta lần nào nữa.

Hề Tân bước vào phòng, đối mặt với Giang Vô Nhai.

“Đây chính là chuyện mà các người muốn giấu ta à?”

“Bọn ta không định giấu đệ.”

Giọng Giang Vô Nhai khàn khàn: “Chỉ là không biết nói với đệ thế nào thôi.”

Nét mặt Hề Tân trở nên kỳ lạ, vừa giống mỉa mai, lại vừa giống cười giễu.

Khi chạy tới, Lâm Nhiên trông thấy cảnh tượng này.

Hề Tân đỡ lấy mẹ, quay người bước vào buồng.

Giang Vô Nhai đứng đó một lát rồi mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên bước tới, khẽ nói: “Ngài đi đi, ta ở đây.”

Giang Vô Nhai nhìn nàng, khẽ đáp ừ, vuốt tóc nàng rồi quay người rời đi.

Lâm Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn.

Hắn vẫn là thanh niên, vẫn là một thanh niên đang ở độ tuổi bồng bột, nhưng bóng lưng hắn đã nhuốm sự hiu quạnh còn cô độc hơn cả hoàng hôn.

Có những chuyện không thể tưởng được, không thể tưởng được.

Lâm Nhiên quay người đi vào buồng, Hề phu nhân đã được đặt lên giường, Hề Tân đang đứng cạnh, ngẩng đầu nhìn nàng, cười khẩy: “Đã bảo ngươi chờ trên thuyền rồi, ngươi vẫn không chịu nghe.”

Lâm Nhiên không quan tâm tới hắn ta, chỉ xắn tay áo lên: “Có nước không, để ta lau người cho bá mẫu.”

Hề Tân mím môi, bước vòng qua nàng để đi ra ngoài, một lát sau thì bưng một chậu nước ấm vào, để lại một lọ đan dược rồi đi ra sau bức bình phong, có thể lờ mờ thấy một chiếc bàn tròn bên đó, hắn ta ngồi quay lưng về phía họ.

Lâm Nhiên cho Hề phu nhân uống một viên đan dược trước, vết thương đầm đìa máu trên người bà chậm rãi khép lại, nhưng tốc độ rất chậm.

Lâm Nhiên cho bà uống thêm viên nữa, cũng không dám đút nhiều, Hề phu nhân chỉ là người phàm, Lâm Nhiên sợ bà không chịu nổi dược lực.

Lâm Nhiên vắt khăn, nhẹ nhàng lau cho Hề phu nhân, khăn lập tức nhuốm máu khiến chậu nước cũng đỏ hồng.

Trên người bà toàn vết thương lớn nhỏ, vết nào sâu thì có thể thấy cả xương, còn vết nào nông thì cũng vừa nhỏ vừa dài, những yêu khí kia chui vào vết thương của bà không chừa chỗ nào, như côn trùng nhúc nhích, hung dữ và đáng sợ, hút lấy sức sống của bà, ngăn vết thương lành.

Lâm Nhiên lau vết máu trên mặt Hề phu nhân, chạm vào một sợi tóc màu xám.

Lâm Nhiên sửng sốt.

Nàng thoáng chần chừ rồi nắm chặt cổ tay bà, đưa nguyên khí vào người bà xem sao, máu trong cơ thể gầy gò của người phụ nữ ứ đọng, kinh mạch đập rất yếu, ngay cả nội tạng cũng đang khô héo dần.

Nguyên khí có thể chữa lành vết thương, nhưng không cứu mạng được.

Bà đang già đi, cho dù bà từng dùng vô số kỳ trân dị bảo vô giá, cho dù có một cường giả mạnh nhất đã dùng mọi

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play