Lâm Nhiên òa khóc.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người thân! Sau bao năm, cuối cùng
nàng cũng gặp lại sư phụ, nàng có thể tiếp tục làm một bé cá ướp muối vui vẻ,
được nâng niu trong lòng bàn tay như công chúa nhỏ rồi, hu hu...
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Nhiên rưng rưng nước mắt đang định
nhào tới thì bỗng phát hiện có gì đó sai sai.
Sư phụ gọi nàng là gì cơ? “Vị cô nương này”?
Sư phụ không biết nàng à?
À đúng rồi, Lâm Nhiên nhớ ra, nàng đã tiến vào hồn niệm, đây
không phải thế giới hiện thực mà là ký ức do chủ nhân hồn niệm để lại.
Chủ nhân hồn niệm đến từ bao nhiêu năm trước? Mấy trăm năm?
Nghìn năm? Gần nghìn năm?
Lâm Nhiên giật mình, nhìn Giang Vô Nhai bằng đôi mắt sáng
ngời.
Hắn mặc đồ trắng, đeo trường kiếm bên hông, vóc người cao
ráo, đường nét khuôn mặt vẫn thế, trông cũng không thay đổi gì, nhưng Lâm Nhiên
vẫn nhận ra sự khác biệt.
Sư phụ trong ấn tượng của nàng tuấn tú và chín chắn, cho dù
nhìn ai hay đối mặt với chuyện gì, cho dù say khướt rồi bị A Tân đuổi ra ngoài,
hắn quay đầu đỡ trán, mỉm cười bất đắc dĩ, nụ cười đó vẫn luôn ôn hòa, điềm
tĩnh và ung dung như núi cao nước sâu.
Nhưng Giang Vô Nhai đứng trước mặt nàng lại có khí thế lạnh
lùng và sắc bén hơn, như mũi kiếm đang kề vào cổ ngươi, tuy hắn không nói gì
nhưng bất cứ tu sĩ nào, hay bất kỳ ai nhạy bén với nguy hiểm cũng sẽ biết kiếm
khách này mạnh mẽ và đáng sợ đến đâu khi nhìn hắn.
Đây là Giang Vô Nhai thời trẻ.
Đây vẫn chưa phải sư phụ nàng, đây là Vô Tình kiếm trẻ
trung, là Đại đệ tử có phong thái hơn người của kiếm các, là Giang Vô Nhai đã
dùng một nhát kiếm để áp đảo thiên hạ, khiến vô số anh hùng từ tam sơn cửu môn
trên khắp tứ hải cửu châu không thể ngẩng đầu lên.
Đầu óc Lâm Nhiên ngừng hoạt động, nàng ngơ ngác nhìn hắn một
lúc lâu.
Ở giới tu chân, việc một vãn bối nhìn chằm chằm vào một
cường giả xa lạ như thế là rất bất lịch sự, nếu chọc giận người ta rồi bị vô cớ
giết thì cũng không oan.
Nhưng Giang Vô Nhai lại không tức giận, chỉ nghĩ thầm, đừng
nói cô nhóc này mới ra ngoài rèn luyện nhé, người nhà cũng vô tâm thật, để con
bé ra ngoài giữa thói đời hỗn loạn này mà không dặn dò, không sợ con bé bị bán
rồi vẫn ngốc nghếch đếm tiền hộ người ta ư.
Giang Vô Nhai nghĩ thế, sau đấy bỗng thấy cô nhóc đang nhìn
mình chợt mím môi, cúi đầu, lặng lẽ ôm đầu gối, bắt đầu tự kỷ với vẻ ấm ức.
Giang Vô Nhai: “...”
Đúng là ngốc thật.
Giang Vô Nhai vẫn còn việc khác, hắn biết mình phải đi,
nhưng không hiểu sao, hắn lại hơi cúi người, chống đầu gối, nhìn nàng: “Cô nhóc
à, ngươi đến đây kiểu gì thế?”
Lâm Nhiên ngơ ngác nhìn Giang Vô Nhai một lúc mới hoàn hồn
lại, sư phụ thời trẻ thực sự không biết nàng... Bôn ba bên ngoài lâu như thế,
khó khăn lắm mới gặp được sư phụ, vậy mà còn chưa kịp dựa dẫm thì thân phận đồ
đệ đã bị xóa bỏ, không còn là bé cưng của sư phụ nữa!
Lâm Nhiên rất buồn, bèn cuộn tròn người như quả bóng, quyết
định tự kỷ một lúc.
Đang tự kỷ dở thì Lâm Nhiên bỗng nghe thấy hắn hỏi mình,
nàng định nói mình tiến vào hồn niệm, kết quả hai chữ “hồn niệm” vừa ra khỏi
miệng đã tự tắt tiếng.
... Không được nói từ này à?
Lâm Nhiên lại mở miệng, nói thử mấy câu như “Sư phụ, con là
đồ đệ mà người nhận trong tương lai” và “Con đến từ mấy trăm năm sau”, kết quả
đều bị sức mạnh vô hình tự động tắt tiếng.
Lâm Nhiên: “...” Thôi được rồi, xem ra bên cạnh việc bị nhốt
trong không gian rộng một thước vuông này mỗi ngày, nàng còn không được nói
chân tướng.
Lâm Nhiên không hiểu rốt cuộc thiên đạo định làm gì, nhưng
khi ngẩng đầu, thấy Giang Vô Nhai không hề tức giận vì nàng mãi không nói nổi
nửa câu, mà vẫn rất ôn hòa, nàng bỗng hơi ngượng ngùng, đành trả lời theo kiểu
úp mở trước: “Cứ... Cứ thế tới đây thôi ạ.”
Nhưng Giang Vô Nhai lại mỉm cười, chỉ vào cổng trấn, Lâm
Nhiên quay đầu lại, nhìn cổng thành nơi người đến người đi.
Có gì đặc biệt chứ?
Trong lúc nàng ngơ ngác, có một tu sĩ Luyện Khí vào thành,
lúc hắn ta đi qua cổng thành, Lâm Nhiên nhìn thấy hoa văn gợn sóng ở cổng
thành, tạo thành dấu ấn trên vai hắn ta.
“Tất cả tu sĩ tiến vào tòa thành này đều sẽ được đánh dấu,
đây là kết giới do chính tay ta thiết lập, chắc vẫn chưa tới mức lâu năm không
được sửa chữa đâu.”
Giang Vô Nhai từ tốn nói: “Cho nên cô nhóc à, dấu ấn của
ngươi đâu rồi?”
Lâm Nhiên: “...”
Có lẽ chỉ có OVO mới thể hiện được tâm trạng của nàng.
Giang Vô Nhai ung dung nhìn cô nhóc này ngơ ngác chớp mắt
rồi bắt đầu đờ đẫn, mắt trái viết “Mẹ ơi”, mắt phải viết “Chột dạ”, ngay cả mồ
hôi lạnh trên trán cũng hiện rõ dòng chữ “Đừng giục ta, chờ ta nghĩ xem nên bịa
thế nào đã!!”.
Giang Vô Nhai kiên nhẫn chờ một lát, thấy nàng vẫn giả chết,
không nói năng gì thì mỉm cười, lơ đãng sờ lên chuôi kiếm.
“!” Lâm Nhiên đang giả chết thì chợt kinh hãi ngồi dậy: “Ta
không nói được, nhưng đúng là tự dưng ta rơi vào đây.”
Giang Vô Nhai: “Rơi từ đâu xuống?”
Lâm Nhiên ấp úng.
Giang Vô Nhai: “Rơi từ trên trời xuống à?”
Lâm Nhiên lập tức mừng rỡ, gật đầu lia lịa: “Vâng! Đúng là
rơi từ trên trời xuống!”
Giang Vô Nhai: “...” Ngươi cũng giỏi hùa theo nhỉ.
Giang Vô Nhai không thích khua môi múa mép với người khác,
đương nhiên, cũng không ai dám đấu võ mồm với hắn, nhưng khi nhìn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.