! ! !
Nhìn mặt đất trên đầu bị nứt toác, rồi lại nhìn lão tổ Vân
gia từ trên xuống dưới một lần, sau một chốc kinh hãi, ánh mắt lão tổ Mộ Dung
gia ánh lên vẻ tàn khốc: “Khởi trận!”
“Ngươi bị điên à?”
Lão tổ Hạ Hầu gia vốn đã hoảng hốt vì sự xuất hiện của lão
tổ Vân gia, bấy giờ ông ta hoảng loạn rống to: “Trận pháp Hồng Hà vốn đã không
lành lặn, hoàn toàn không đủ để chúng ta đột phá, nếu còn tiếp tục cưỡng ép
khởi trận, thiên lôi mà đánh xuống là chết ngay!”
“Bây giờ đi ra ngoài cũng chết thôi! Ngươi tưởng lão quái
Vân gia kia sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc? Lão chỉ mong có thể mang hai tộc chúng
ta đi tế trời rồi từ đó độc chiếm Yến Châu thôi!”
Lão tổ Mộ Dung gia không đợi lão tổ Hạ Hầu gia nói thêm câu
nào nữa, lão gầm lên: “Cưỡng ép khởi trận!”
Lão tổ Hạ Hầu gia cứng họng, vốn dĩ còn định nói gì đó,
nhưng lại thấy lão tổ Mộ Dung gia tiếp tục bày trận, không quan tâm đến người
Vân gia ở trên đầu đang có ý tấn công. Thế là lão ta lại ngồi khoanh chân
xuống, nhắm mắt lại, trong phút chốc, khí đỏ cuồn cuộn tiếp tục tràn vào cơ thể
lão ta, sấm sét lại nổi lên khắp trời, lôi kiếp tim tím ló ra khỏi tầng mây,
đùng đùng chuẩn bị đánh xuống.
Lão tổ Hạ Hầu gia thầm kêu khổ, nhưng ông ta cũng biết bây
giờ có nói gì cũng đã muộn, so với việc bước ra rồi chết dưới tay lão tổ Vân
gia thì thà quyết đánh một trận sống mái như tình thế hiện tại. Dù sao cũng đã
có lão tổ Mộ Dung gia cản sét cho ông ta, cho dù ông ta không thể đột phá
Nguyên Anh hậu kỳ thì đột phá đến cảnh giới kề cận Nguyên Anh hậu kỳ thôi cũng
đủ, khi đó dẫu có phải đấu với lão tổ Vân gia thì ai thắng ai thua vẫn chưa
biết chắc.
Lão tổ Hạ Hầu gia nghĩ vậy, sau đó cũng ngồi khoanh chân
xuống cùng tranh đoạt khí đỏ với lão tổ Mộ Dung gia, dòng chảy đỏ cuồn cuộn bị
buộc chia ra làm hai, tưới vào cơ thể hai người họ. Lão tổ Mộ Dung gia vốn đang
độc hưởng, tu vi tăng vọt, bấy giờ tốc độ chợt hấp thu giảm đi một nửa.
Đáy mắt lão tổ Mộ Dung gia thoáng qua chút u ám, ông ta nhẫn
nhịn, không nói gì thêm.
Đột nhiên Lâm Nhiên nghe thấy tiếng thú gào gầm thét thê
lương, bên cạnh đó còn có cả tiếng nổ nặng nề “đoành” “đoành”. Nàng nhìn về
phía sau, bên bờ rìa trận pháp có hai bán yêu Kim Đan hậu kỳ, cơ thể cao lớn
của chúng đang bị rút cạn máu thịt, cuối cùng co lại thành một cái xác khô, vô
lực rơi xuống dòng sông đỏ đang chảy êm ả.
Ở vị trí giao thoa trận pháp mà họ đang đứng, những hoa văn
trên điểm nút như đang hút lấy máu thịt của bọn chúng, tuôn ra ánh đỏ trước nay
chưa từng thấy, ánh sáng đỏ kia mãnh liệt ập về phía trước, cũng mạnh mẽ móc
nối lấy nguồn cơn đang cuồn cuộn bên ngoài sông đỏ.
“Đoành! Đoành!”
Từng tiếng nổ vang lên, liên tục có bán yêu khô đét thành
thây, ngã vào dòng sông đỏ, những điểm nút vốn nhạt nhòa bỗng dưng lại sáng bật
từ ngoài vào trong, dòng sông đỏ liên kết xen kẽ, toàn bộ đại trận đột nhiên
tuôn ra ánh sáng đỏ chói mắt!
Người Vân gia đứng trên mặt đất, đang chuẩn bị xuống hố sâu
tiêu diệt sạch sẽ hết thảy thì bỗng nhìn thấy đại trận nhạt nhòa dưới chân đột
nhiên lại nổi lên ánh đỏ chói chang, nhất thời khiếp sợ không thôi:
“Chẳng phải sông máu đã chảy đi cả rồi sao?”
“Trận hình cũng đã phá rồi, tại sao vẫn còn sáng chứ?”
“Không ổn rồi!” Gia chủ Vân gia hoảng sợ: “Lão tổ, chúng
đang cưỡng ép mở đại trận!”
Lão tổ Vân gia nhìn hai người Mộ Dung Hạ Hầu đang ở trên đài
cao nuốt chửng khí đỏ, lão nhíu mày muốn ngăn cản, nhưng bỗng lại nhớ ra gì đó,
lão ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một lát, trông thấy mây sét tim tím giữa đỉnh
trời thì dừng bước chân.
“Không sao.”
Lão tổ Vân gia phất phất tay, gương mặt lại để lộ chút ý
cười: “Đại trận chưa thành, chúng không đột phá nổi Nguyên Anh hậu kỳ mà lại
giết hại sinh linh như vậy, so ra chẳng khác gì yêu tà ma đạo, lôi kiếp phải độ
sẽ càng hung tàn hơn bình thường. Không cần để ý đến chúng, chúng không chống
đỡ nổi đâu.”
“Thì ra là như vậy.”
Gia chủ Vân gia thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái hố khổng lồ dưới
mặt đất, thấy tất cả bán yêu bị cưỡng ép hóa thành thi hài, thây người cốt thú
chất đống như núi dần chìm sâu xuống dòng sông máu sền sệt, khiến người nhìn mà
trong lòng nặng trĩu.
Đây đều là bách tính Yến Châu vô tội của ông ta đó!
Gia chủ Vân gia nghiến răng: “Mộ Dung Hạ Hầu này làm ra
chuyện ác độc táng tận lương tâm như vậy, vốn phải chịu thiên phạt hồn bay
phách tán từ sớm rồi mới phải, không biết tại sao thiên đạo lại dung túng cho
chúng sống đến tận hôm nay.”
Lão tổ Vân gia nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.
“Đại đạo vô tình, nói gì đến dung túng.”
Lão tổ Vân gia mỉm cười: “Mỗi người một quả, chúng hiến sinh
linh để tế lấy bàng môn tà đạo, mong có thể đột phá cảnh giới thì phải chịu
được đau khổ từ oán niệm của những sinh linh này, con nghĩ rằng đó là trời phạt
đấy ư? Không phải! Đó không phải phạt, đó vẫn là kiếp để chúng độ, chỉ là kiếp
này đã bị ảnh hưởng của oán niệm từ những sinh linh này, cộng thêm những tên
cuồng đồ to gan này làm bậy nên kiếp này đã trở nên hung ác hơn so với con
đường chính thống. Nếu chúng không độ được thì không sao. Nhưng chỉ cần chúng
có thể còn sống sót vượt qua, qua một kiếp này, chúng vẫn sẽ lên đỉnh Nguyên
Anh hậu kỳ, sẽ hùng bá cửu châu như thường.”
“Sao lại như vậy?” Gia chủ Vân gia không dám tin vào tai
mình: “Vậy hàng triệu tính mạng sinh linh kia bỏ đi đâu? Có còn công lý nữa
không? Có còn công đạo nữa không?”
Lão tổ Vân gia không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, khẽ nói:
“Đại đạo vô tình, đại đạo vô tình…”
Gia chủ Vân gia vừa giận vừa sợ, nhìn vẻ mặt phức tạp của
lão tổ, ôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.