Nghe nói ban đầu Đế đô Lưu Châu có tên là Doanh Châu.
Xe thú từ từ chạy vào trong cửa thành trì, Lâm Nhiên khoác cánh tay lên bệ cửa sổ, mở to mắt nhìn thành trì rộng lớn phồn hoa này.
Khắp nơi đều là sương mù, vô số sạn đạo đan xen nhau như những hoa văn phức tạp trên tấm vải gấm, hồng kiều bắc qua con sông dài đằng đẵng, dọc theo bờ sông là những con đê liễu xanh kề sát nhau, những bức tường chạm khắc cao to, những mái hiên của tòa nhà cao tầng liền khuyết như rừng. Biển người trên đường như thoi đưa tạo nên những âm thanh ồn ào, nhộn nhịp. Mọi thứ sôi nổi, xán lạn và hoành tráng, giống như những màu sắc sáng rực bắn tung lên bầu trời, như bức tranh phố phường ngày xuân trải dài ra xa.
Trong trí nhớ của mình, Lâm Nhiên đi chưa được bao nhiêu thành trì, nàng cảm thấy Yến Châu đã là một thành trì rất to lớn, rất đồ sộ rồi. Nhưng nơi đây lại đồ sộ hơn, quả thật chính là sự phồn hoa, hoành tráng nhất mà thế gian có thể tưởng tượng.
“Hóa ra Tiểu Doanh Châu cũng không đẹp gì lắm.” Hầu Mạn Nga kéo cổ áo của nàng để tránh Lâm Nhiên bị ngã: “Trước đây chỉ là một thành nhỏ được xây dựng bao quanh Huyền Thế từ đà. Sau này, Đông Hải khô cạn, từ đà lần lượt đi mất. Nguyên Cảnh Thước đã di dời Huyền Thiên tông đến đây, từ đây xây dựng Đế phủ và đổi tên là Đế đô, từ đó cứ thế phát triển. Những năm gần đây, sức sống trời đất ngày càng thịnh vượng, hoàn toàn bước vào thời đại hoàng kim, bấy giờ Đông Hải mới dần dần phát triển lại, nuôi sống nơi đây rồi trở thành tòa thành đệ nhất của Thương Lan.”
Lâm Nhiên giống như một con rùa đen nhỏ không thể rời khỏi vỏ, bị Hầu Mạn Nga túm lấy đuôi kéo lại, nàng ngoan ngoãn rụt nửa người vào trong, tựa đầu lên bệ cửa sổ nói, tha thiết nói: “Ta muốn ra ngoài chơi.”
Hầu Mạn Nga trợn tròn mắt: “Rồi rồi, thả cho ngươi đi ngay đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT