Rốt cuộc Lâm Nhiên cũng biết cuốn sách người lớn kia của mình ở đâu rồi.
Nàng thấy mặt bìa quen thuộc trên bàn của Nguyên Cảnh Thước.
“...”
Là thế này, chuyện là hôm đó nàng đã đưa tay lên thề với Nguyên Cảnh Thước rằng chắc chắn mình sẽ không đột nhiên biến mất nữa mới không bị dây xích vàng nhỏ... dây xích lớn đó xích lại.
Nguyên Cảnh Thước nói vậy xong thì liền rời đi, không có vui mừng, cũng không có nước mắt ôn lại chuyện năm xưa, càng không có ý gì mà xa cách lâu ngày nên muốn mời nàng đi ăn một bữa.
Lâm Nhiên cũng hơi chột dạ, cứ có cảm giác hình như đầu hắn ta hơi có vấn đề nên nàng thật sự không dám trêu vào. Thế là nàng ngoan ngoãn ở trong phòng mấy ngày, nhưng mà thực sự không ở nổi nữa rồi nên cuối cùng cũng lấy hết dũng cảm để nói với hắn ta.
Nhóm thị nữ đưa nàng ra khỏi phòng, lúc này Lâm Nhiên mới phát hiện chỗ mình ở là cái viện rất xa rất xa đằng sau, cách hết mấy cái viện lớn nhỏ trước mặt một cái hành lang vườn hoa, còn cách thêm một cái nhà thủy tạ thật to. Xa đến nỗi kiểu mà nàng đứng trong phòng kêu thật lớn tiếng cũng không ai nghe được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play