Lâm Nhiên mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là tấm rèm lụa mềm nhẹ.
Nàng không biết cái gì là một tấc rèm voan ngàn lượng vàng, không biết cái gì là gấm ngọc làm vỏ gối, không biết gì là phải nghiền từng cánh Lan Hoàng Dương mịn hơn cả cát rồi tỉ mỉ bỏ vào từng lớp phủ sa tanh mới có thể có công dụng hỗ trợ ngủ ngon và tạo thành độ căng phồng thoải mái, cũng không biết gì là phải ngâm từng sợi tơ lụa dệt nên tấm trải nệm vào nước hoa khi may mới có thể tạo nên mùi hương phảng phất như thế.
Nàng chỉ biết tầng tầng lớp lớp màn che được giăng lên thật đẹp, cái gối nằm thật là mềm, cái mền đắp trên người cũng thật là mát lạnh, ngay cả cái nệm cũng có một hương hoa thơm mát và dễ chịu.
Lâm Nhiên hoàn toàn ngây người, mới lúc nãy ở đầu thôn nàng còn bị thiêu cho mặt mũi đen nhẻm toàn tro cơ mà.
Vừa hoàn hồn lại, nàng theo bản năng tìm kiếm khắp người mình, Thiên Nhất lười nhát nói: “Ở trong tay áo, đừng có tìm nữa.”
Lâm Nhiên “Ờ” một tiếng, nhưng vẫn lôi quả óc chó từ trong tay áo ra ngoài, cầm trong bàn tay nhìn trái nhìn phải.
“Người kia đã đi rồi, hắn cũng chẳng phải bảo mẫu kề cận của ngươi, ngày nào hắn cũng bận rộn lắm.” Thiên Nhất trợn mắt, nhưng cuối cùng nó cũng nói: “Từng ngọn cỏ, lá cây, từng cơn gió đều là ánh mắt của hắn đang để ý đến ngươi đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play