Trọng Quang Khải cảm thấy mình sắp chết rồi.
Năm tháng và những ký ức giống như nước chảy, không thể giữ lại, len lỏi qua kẽ tay mà trôi đi mất. Đầu óc ông ta choáng váng. Ông ta không nhớ mình đang ở đâu, cũng không nhớ nổi mình đang làm gì. Thậm chí, có đôi khi, ông ta còn quên mất bản thân mình là ai. Nhưng những đau đớn, tuyệt vọng kia như đã khắc sâu vào trong xương tủy. Cho dù miệng vết thương đã khép lại, làn da lành lặn nguyên vẹn, thì chúng vẫn nằm mãi ở nơi sâu nhất trong cơ thể, nỗi đau cứ thế kéo dài vĩnh viễn.
Trọng Quang Khải cứ tưởng rằng ngày tháng thế này sẽ kéo dài đến tận ngày mà ông ta nhắm mắt xuôi tay, nhưng khi thanh âm của tiếng Phạn vang lên, ông ta từ từ mở mắt ra. Trong tầm nhìn mờ ảo xuất hiện ánh sáng chói lọi của mặt trời, giống như một thanh kiếm to lớn xuất hiện từ bầu trời, bao phủ khắp ngọn Huyền Thiên sơn bao la hùng vĩ này. 
Trong khoảnh khắc ấy, Trọng Quang Khải cũng không biết mình đang cảm thấy thế nào.
Ông ta chỉ nghĩ, cuối cùng ngày này cũng đã tới rồi.
Ông ta cảm thấy rất khổ sở, nhưng rồi lại cũng rất chờ mong. Mặc dù ông ta vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng lại cảm nhận được một niềm vui khó tả khi sắp được giải thoát khỏi sự đau đớn này.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn đứng lên, đứng lên một cách khó khăn, cầm lấy cây đao bên cạnh, chậm rãi bước ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play