Trong tiếng còi liên miên, chiếc thuyền buồm to lớn từ từ khởi hành.
Lâm Nhiên vịn lan can đầu thuyền, nhìn bóng dáng Giang Vô Nhai và Hề Tân biến mất bên cạnh đám đông, những khuôn mặt nhiệt tình từ biệt của Vạn Nhận kiếm các kia dần biến thành bóng dáng mơ hồ, tới cuối cùng, tầm mắt hoàn toàn bị mây mù che khuất.
Lúc này Lâm Nhiên mới xuống khỏi lan can, tìm đại một chỗ ở boong thuyền rồi khoanh chân ngồi xuống, thuận tay lấy Phong Trúc kiếm trên eo xuống, hơi rút ra một chút, nâng vỏ kiếm lên suy nghĩ.
Trước giờ Bắc Thần pháp tông có tiền tài có khí chất, loại thuyền buồm đi xa mang ra để củng cố thể diện này thì càng rộng rãi thoáng đãng, chỉ thiếu điều khắc dòng chữ “ông đây giàu có, nghèo nàn chớ gần” ở đầu thuyền thôi, khiến chúng đệ tử quanh năm đi qua đi lại giữa giai cấp nghèo rớt mồng tơi và bờ vực phải bán mình của kiếm các phải trợn mắt há hốc mồm. Ai ai cũng hưng phấn chạy loạn khắp nơi, chẳng mấy chốc đã tụm năm tụm ba nháo nhác muốn tu luyện so kiếm rồi.
Hầu Mạn Nga lạnh lùng ở bên cạnh nhìn đám kiếm tu ngu ngốc này. Ha! Đúng là lợn rừng không ăn được gạo ngon, một đám quê mùa trong đầu chỉ có kiếm, dẫn họ tới nhân gian để kiểm tra chăm sóc sức khỏe thì cũng phải tới tám mươi phần trăm họ sẽ chỉ đi tu bổ kiếm của mình thành đại bảo kiếm.
Nàng ta liếc mắt, nhìn thấy Lâm Nhiên ngồi khoanh chân dưới đất cầm kiếm ngây người bên cạnh, không hiểu sao lại thấy giận.
“Một cái vỏ kiếm thôi, có gì hay ho đâu.”
Hầu Mạn Nga ha ha: “Kiếm trúc phối với vỏ kiếm trúc, dù gì Phong Trúc kiếm kia của ngươi cũng là một thanh kiếm thần, đến cả vỏ kiếm đàng hoàng cũng không cho nó. Đỉnh Vô Tình các ngươi đúng là quay về sống ‘thuần tự nhiên’ đấy nhỉ.”
“Làm gì mà cứ mỉa mai suốt vậy, vỏ kiếm trúc cũng rất đẹp mà.”
Lâm Nhiên cũng không tức giận, giơ vỏ kiếm lên, nghiêm túc nói: “Đây là vỏ kiếm sư phụ ta đẽo cho ta, trúc được dùng cũng là linh trúc tốt nhất, cũng đã cố ý luyện qua rồi, nhìn thì giòn, nhưng thực ra rất kiên cố bền bỉ, bề ngoài cũng rất đẹp, ta rất thích.”
Hầu Mạn Nga khựng lại: “Sư phụ ngươi đẽo cho ngươi? Giang Vô Nhai... Ý ta là, Giang kiếm chủ?”
Lâm Nhiên gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng rất kinh ngạc, tay nghề của sư phụ đúng là tốt thật, ngươi nhìn đi, đẹp hơn ta tự đẽo nhiều.”
... Đây là vấn đề đẽo có đẹp hay không sao? Vấn đề ở đây phải là vỏ kiếm của Lâm Nhiên lại do Giang Vô Nhai tự tay đẽo!
Sắc mặt Hầu Mạn Nga lập tức trở nên kì lạ.
Giang Vô Nhai ẩn cư ở đỉnh Vô Tình quanh năm, đừng nói là người khác, đệ tử trưởng lão bình thường của Vạn Nhận kiếm các cũng chẳng thường xuyên gặp được hắn, Hầu Mạn Nga cũng là có duyên trùng hợp mới được gặp hắn mấy lần... Lần đầu tiên nguyên thân bị phi tiêu độc nhắm vào mặt được hắn cứu, lần thứ ba là Giang Vô Nhai đón Lâm Nhiên về đỉnh Vô Tình, mà trước lúc đó, chính là sau khi nàng ta xuyên không tới đây, lên đỉnh Vô Tình tặng lễ xin lỗi.
Nể mặt cữu cữu nàng ta là Khuyết Đạo Tử, khi đó Giang Vô Nhai đã gặp mặt nàng ta.
Bề ngoài Giang Vô Nhai lạnh lùng tuấn tú, thân hình thon dài, một thân bạch y chắp tay đứng trước cửa sổ, khí khái xuất trần thanh lãnh đó, con chữ có đẹp đẽ hơn nữa trong nguyên tác cũng không miêu tả được hết, khiến Hầu Mạn Nga nhìn mà tim hẫng nhịp ngay lúc đó.
Nhưng Hầu Mạn Nga khi đó còn chưa kịp có tâm tư gì với mỹ nhan thịnh thế nổi tiếng lẫy lừng được nhắc tới trong “Vấn Kiếm” này thì đã phải đối diện với con mắt lạnh nhạt liếc nhìn sang của hắn.
Đó là ánh mắt như thế nào.
Lạnh nhạt, bình tĩnh, trong cơn gió thoảng nhẹ nhàng là vực thẳm kiếm chôn vùi xương cốt không thấy đáy.
Vào lúc đó, tất cả tính toán suy nghĩ nho nhỏ trong lòng Hầu Mạn Nga bỗng chốc đông đá, sợ hãi khó mà diễn tả được, cảm nhận cơn ớn lạnh từ kẽ răng tới tận trong xương tủy.
... Giang Vô Nhai, hắn thực sự im lặng quá lâu rồi, ôn hòa quá lâu rồi, thành ra đến cả người từng đọc nguyên tác như nàng ta cũng suýt nữa quên mất, người này là Vô Tình kiếm chủ từng trấn phong thiên lao thượng cổ, xương cốt máu chảy dưới kiếm chất thành núi!
Hầu Mạn Nga bị dọa cho run bắn lên, thành ra lúc nàng ta quỳ xuống cảm ơn hắn, hai chân thật sự bị nhũn ra, sợ vị kiếm chủ này phát hiện nàng ta không phải nguyên thân, sau đó nghiền nát nàng ta ngay tại chỗ.
Nhưng Hầu Mạn Nga không ngờ rằng, Giang kiếm chủ sắp dọa cho nàng ta sợ mất mật, lại tự tay đẽo vỏ kiếm cho Lâm Nhiên?!
Nhớ tới đại lão đỉnh của đỉnh kia coi như không thấy mình, nhưng lại dịu dàng chiều chuộng hỏi han ấm áp Lâm Nhiên, còn đẽo vỏ kiếm cho tiểu đồ đệ thân yêu, Hầu Mạn Nga lập tức thấy ghen tị: “Sư phụ ngươi tốt với ngươi thật đấy.”
“Bởi vì ta là đồ đệ của sư phụ mà.”
Ánh mắt Lâm Nhiên sáng ngời nhìn nàng ta: “Chưởng môn sư thúc cũng rất tốt với ngươi, cha mẹ của ngươi cũng thương yêu ngươi, còn cả sư huynh đệ, sư tỷ muội và bạn bè của ngươi nữa.”
Hầu Mạn Nga khịt mũi coi thường, cha mẹ nguyên thân ngoài đưa tiền ra thì mặc kệ nàng ta luôn, cữu cữu ruột thương nàng ta cũng là tốt với nguyên thân, nàng ta là cái gì đâu chứ, chỉ là một con chim tu hú chiếm tổ ngày nào cũng phải căng thẳng đề phòng.
Còn những người khác... Ha, nếu không phải vì gia thế nàng ta tốt, trông lại đẹp như một nữ thần thì làm gì có ai vây quanh nàng ta chứ? Nếu biết được con người thật của nàng ta có tính tình như thế nào, họ sẽ trở mặt giẫm nàng ta xuống bùn ngay lập tức.
Lâm Nhiên nhìn biểu cảm không cho là vậy của nàng ta, mỉm cười cúi đầu sờ đóa hoa đào trên vỏ kiếm kia, lấy một bình ngọc ra, lại lấy tiếp một chiếc khăn lụa, đổ dung dịch bóng loáng thơm thoang thoảng lên khăn tay, gấp lại rồi vươn tay lau nhẹ.
“Là kim ngọc lộ thượng đẳng?”
Mũi Hầu Mạn Nga giật giật, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, bỗng chốc trợn trừng mắt: “Ngươi lau vỏ kiếm bằng kim ngọc lộ? Ngươi có biết thứ này đắt như nào không, đây là bảo bối có thể loại bỏ tạp chất xúc tiến việc hấp thu linh khí, người khác dùng nó lau mặt còn không nỡ, vậy mà ngươi lại dùng nó lau vỏ kiếm? Cái đồ phá của nhà ngươi!”
“Hóa ra đắt lắm à, đúng là chưa ai nói với ta bao giờ, là A Tân để vào cho ta đấy.”
Lâm Nhiên nghe mà bừng tỉnh, lại đổ một ít lên khăn tay, sau đó đưa bình ngọc cho Hầu Mạn Nga: “Vậy ngươi cũng dùng một chút đi, cái này lau kiếm sạch lắm đấy.”
Hầu Mạn Nga: “...”
Khoe giàu vô hình là chí mạng nhất.
Hầu Mạn Nga muốn lạnh lùng cao quý nói rằng nàng ta chẳng thèm, nhưng tự dưng Xích Liên kiếm bên eo nàng lại lẳng lặng kêu ù ù.
Hầu Mạn Nga cứng còng người.
Lâm Nhiên chu đáo đặt bình ngọc vào tay nàng ta: “Dùng đi, có khổ hơn nữa cũng không thể để vợ khổ được.”
Hầu Mạn Nga: “...”
Mặt Hầu Mạn Nga nóng bừng bừng, bực bội làu bàu: “... Ta dùng trước một chút thôi, chỗ ta cũng có, có nhiều lắm! Nhưng ta không mang theo thôi, đợi xuống núi rồi ta mua bình mới trả ngươi.”
Lâm Nhiên lơ đãng gật đầu: “Ừ được, có thêm một bình nữa thì chúng ta có thể dùng được nhiều hơn.”
Hầu Mạn Nga nhìn thái độ thản nhiên của nàng, nỗi xấu hổ trong lòng đột nhiên biến mất.
Đợi nàng ta phản ứng lại, nàng ta đã ngồi bên cạnh Lâm Nhiên, khoanh chân ngồi bảo dưỡng cho Xích Liên kiếm.
Hầu Mạn Nga: “...” Nữ nhân này đúng là có độc!
Hầu Mạn Nga cứ cảm thấy mình vừa gặp Lâm sư tỷ này là đầu óc lại úng nước, nàng ta vừa lơ đễnh xoa bóp cho Xích Liên kiếm vừa lén lút liếc nhìn Lâm Nhiên. Thấy nàng tập trung lau kiếm, nhớ tới nghi hoặc trước đây của mình, nàng ta liền hắng giọng rồi hỏi thử: “A Tân mà ngươi nói... Chính là thiếu niên đứng bên cạnh Giang kiếm chủ à?”
“Đúng vậy.”
Lâm Nhiên sờ hoa đào nở rộ trên vỏ kiếm trúc, hơi u sầu: “A Tân để ý đồ dùng sinh hoạt lắm, ngươi nhìn cánh hoa này của ta đi, là hắn ấn lên đấy, hầy, làm thế này, nhỡ đánh nhau làm bẩn thì sao, hắn còn bảo ta chăm sóc nó cho cẩn thận... Hay là ta tới chợ nào đó mua hình dán rồi dán lên vậy, đợi về rồi xé xuống?”
Hầu Mạn Nga: “...”
Hầu Mạn Nga nhìn bông hoa đào tươi tắn kia, tưởng tượng tới mấy hình dán động vật bảy sắc cầu vồng dán lên trên đó... Nàng ta lập tức lắc đầu lia lịa: “Xấu lắm! Xấu thật mà! Mất mặt chết đi được!”
Lâm Nhiên nghĩ thấy cũng phải, có mất mặt hay không không quan trọng, nhưng nếu Hề Tân biết được nàng dán hình lên trên hoa đào mà hắn ta tặng, rất có thể sẽ biểu diễn màn xé người sống bằng tay không cho nàng ngay tại chỗ.
Lâm Nhiên chỉ đành tiếc nuối từ bỏ suy nghĩ lười biếng này, lại cầm khăn tay lên, tiếp tục xoa bóp một cách cẩn thận.
Lâm Nhiên lau vỏ kiếm, còn Hầu Mạn Nga thì lại lơ đãng tưởng tượng hình dán ở thế giới này sẽ là những hình thù kì dị gì, được một lúc thì mới nhận ra mình lại bị Lâm Nhiên kéo chệch hướng rồi.
Hầu Mạn Nga: “...” Cái đệch.
Hầu Mạn Nga thầm chửi mình hai tiếng, sau đó mới hắng giọng: “A Tân kia là ai vậy? Trông đẹp thật đấy, sao ta tới kiếm các mà chưa gặp bao giờ? Lần trước ta tới đỉnh Vô Tình tạ ơn Giang kiếm chủ cũng không gặp được hắn.”
Lâm Nhiên giải thích: “Hắn không thích gặp người khác, cũng không xuống đỉnh Vô Tình nhiều, cho nên ngươi chưa từng gặp.”
Hầu Mạn Nga tò mò: “Hắn và các ngươi sống với nhau như thế, vậy là sư đệ ngươi hả? Nhưng sao ta nghe nói Giang kiếm chủ chỉ nhận một đồ đệ là ngươi?”
Lâm Nhiên hơi ngập ngừng.
Đương nhiên Hề Tân không phải sư đệ của nàng, trước giờ Hề Tân đều xưng hô thẳng tên với Giang Vô Nhai, thỉnh thoảng không vui sẽ đe dọa vài tiếng “Giang đỉnh chủ”, nhưng rõ ràng Lâm Nhiên thỉnh thoảng từng nghe thấy Hề Tân gọi Giang Vô Nhai là “sư huynh”.
Họ là sư huynh sư đệ, nhưng Hề Tân chưa bao giờ nhắc tới, Lâm Nhiên loáng thoáng cảm thấy rằng hình như hắn ta rất ghét thân phận này, thành ra dù với Giang Vô Nhai cũng không muốn gọi là “sư huynh”, mà Giang Vô Nhai cũng chỉ ngầm cho phép.
Thật ra Lâm Nhiên cũng không rõ quá khứ của Giang Vô Nhai và Hề Tân lắm, dù gì cốt truyện nàng biết là phát triển từ tuyến chính của nữ chính Sở Như Dao, mà Giang Vô Nhai trong nguyên tác xuất hiện tổng cộng chẳng được bao nhiêu lần, cho nên càng không nhắc tới quá khứ của bọn họ.
Nhưng nếu Giang Vô Nhai và Hề Tân đã không muốn nhắc tới, vậy nàng sẽ giữ bí mật cho họ.
Lâm Nhiên suy nghĩ rồi trả lời: “Hắn là Hề Tân, là đệ đệ của ta.”
Hầu Mạn Nga: “Hai ngươi không cùng họ?”
“Không phải ruột thịt.” Lâm Nhiên nhấn mạnh: “Tuy là nuôi, nhưng chúng ta sống cùng nhau nhiều năm vậy rồi, trong mắt ta không khác gì đệ đệ ruột cả.”
Cứ bịa tiếp đi, Hầu Mạn Nga cười mỉa trong lòng. Ánh mắt thiếu niên xinh đẹp kia nhìn Lâm Nhiên sắp nuốt luôn cả người sống rồi, lại còn đệ đệ nuôi, nàng ta thấy là “đệ đệ mưa” nhòm ngó tỷ tỷ thì có!
Hầu Mạn Nga phụt một tiếng, vừa định lên tiếng cười nhạo đồ ngốc Lâm Nhiên bị người khác tơ tưởng mà cũng không nhận ra thì lại chợt sững sờ.
Bởi vì Hầu Mạn Nga đột nhiên nhận ra rằng, nếu như vậy, Lâm Nhiên không chỉ có sư phụ nam thần lạnh lùng tuấn tú thương nàng hết mực, mà còn có một đệ đệ nuôi xinh đẹp dính người như yêu tinh hoa, không biết đã si mê nàng bao lâu rồi...
Tuy rằng khi vừa ra khỏi Vạn Kiếm lâm, nhìn thấy Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đi cùng nhau, trong lòng Hầu Mạn Nga còn thấy hơi là lạ, thậm chí trong thoáng chốc muốn nhắc nhở Lâm Nhiên đừng gần gũi sư phụ nàng quá. Nhưng khoảng thời gian này nàng ta về Bắc Thần pháp tông, mang Xích Liên kiếm đi tỉ thí khắp nơi, nàng ta lại nghĩ thông suốt.
Tuy tương lai Giang Vô Nhai sẽ chết, nhưng hắn đẹp mà!
Tuy rằng tương lai Giang Vô Nhai sẽ chết, nhưng hắn là sư phụ ruột thịt của Lâm Nhiên! Dù không phát triển thành đoạn tình cảm sư đồ tuyệt đẹp được thì cũng là nửa người cha nuôi nấng Lâm Nhiên lớn lên! Một người ngoài như nàng ta lại mặt dày tới nhắc nhở Lâm Nhiên bảo nàng tránh xa Giang Vô Nhai ra, vậy chẳng phải bị điên à!
Hơn nữa ai mà không chết chứ, nhân vật chết trong “Vấn Kiếm” có cả đống, chính nàng ta trước khi xuyên qua cũng toi đời vì tai nạn xe, thậm chí dù bây giờ nàng ta biết cốt truyện nhưng trong lòng nàng ta cũng không dám chắc tương lai mình sẽ không chết.
... Dù sao bây giờ nàng ta cũng dần ý thức được rằng, nơi nàng ta sống là một giới tu tiên chân thực đến mức nào, đẹp đẽ đến mức nào... và cả tàn khốc đến mức nào.
... Mà theo nguyên tác, ít nhất Giang Vô Nhai còn sống được hơn nửa cuốn sách, có khi còn sống lâu hơn họ. Có Giang Vô Nhai che chở, Lâm Nhiên có một chỗ dựa lớn, có thể nghênh ngang khệnh khạng đi trong Thương Lan giới. Chưa nói tới an toàn, đem ra để khoe cũng có thể khoe cả đời luôn!
Hầu Mạn Nga chỉ không ngờ rằng, cmn, ngoài Giang Vô Nhai ra, không ngờ Lâm Nhiên còn một đệ đệ nuôi tuyệt đẹp!
Khi người khác còn đang nghĩ đủ mọi cách để thoát ế, khi nàng ta vẫn còn đang khổ sở suy nghĩ xem nên ở bên nam nhân nào vừa có ích mà vừa không chết quá sớm vừa đừng trông quá xấu trong cốt truyện, thì Lâm Nhiên đã thoát khỏi tình tiết cấp thấp, nhẹ nhàng đi về phía cuộc sống có phúc trái ôm phải ấp một cách vui vẻ.
Mắt Hầu Mạn Nga bỗng đỏ lên.
“Ặc...”
Lâm Nhiên không biết tại sao Hầu Mạn Nga lại nhìn mình với vẻ mặt vặn vẹo như thế, ngập ngừng nói: “Ngươi sao vậy? Vẫn ổn chứ?”
Hầu Mạn Nga đỏ mắt trừng Lâm Nhiên, nhìn nàng thật kĩ: Ngũ quan thanh tú, vóc người thon thả, thanh y mộc mạc giản dị, mái tóc dài buộc đơn giản đằng sau, mặt không bôi dầu không thoa phấn, thậm chí còn chẳng bôi son...
... Nhìn thế nào cũng là một nữ tu sĩ tuy rằng thanh tú nhưng tổng thể vẫn bình thường, cũng chẳng nổi bật được trong đủ loại mỹ nữ quyến rũ nhiều như mây của trời của giới tu chân, chứ nói gì tới việc có thể áp đảo hết tất cả.
“Dựa vào đâu chứ, ta không phục...”
Hầu Mạn Nga ghen tị tới mức như bị rót cho ba tấn dấm, lẩm bẩm: “... Ta ngày ngày luyện kiếm giẫm trà xanh, cố gắng như vậy còn phải cân nhắc đại gia. Ngươi dựa vào đâu không làm gì cũng có người giàu đuổi theo ép ăn cơm vậy! Đm, dựa vào đâu! Lẽ nào ngươi trông thì giống đồ ngốc, nhưng thực ra là tiểu thiên tài tình yêu sao?”
“Hả?”
Lâm Nhiên không hiểu mạch não của nàng ta lắm, sao đột nhiên lại nói từ đệ đệ sang đại gia rồi... Đã xuyên không rồi mà trong đầu còn toàn là đại gia, rốt cuộc tam quan của cô nương này phải bẻ thẳng lại kiểu gì đây?!
Lâm Nhiên vừa đau đầu vừa khó hiểu: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Hầu Mạn Nga nhìn chằm chằm nàng một phút, đột nhiên hít sâu một hơi: “Không thể nào, chắc chắn không phải ngươi giả ngu, ngươi ngu thật một trăm phần trăm.”
Lâm Nhiên: “... Nói thế nào thì ngươi cũng đừng mắng ta ngay trước mặt ta thế chứ.”
“Ha, ngươi chính là đồ ngốc, là loại thánh mẫu, đồ phiền phức thích lo chuyện bao đồng, thích làm người tốt, là loại ngốc bạch ngọt.”
Hầu Mạn Nga đã đố kị đến mức mặt mũi vặn vẹo, chỉ vào nàng, giọng điệu hận sắt không thành thép đến chính nàng ta cũng không nhận ra: “Ngươi nhìn đi, bị ta chỉ thẳng mặt mắng xa xả như thế rồi mà ngươi vẫn không tức giận, ngươi không tức tẹo nào sao? Ta nói cho ngươi biết, kiểu người không nổi giận như ngươi là kiểu dễ bị người khác ức hiếp nhất! Ngươi đừng tưởng mình thân thiện rộng lượng, có cái sh*t! Chẳng có ai thèm nhận đâu! Ngươi càng dễ tính thì mấy đứa ngu đần kia càng hất mặt lên tùy ý giẫm ngươi, dùng đủ mọi cách để chà đạp ngươi! Ngươi còn không phải đồ ngốc à, tương lai bị mất loại cực phẩm bắt nạt rồi ngươi vẫn còn ngậm bồ hòn làm ngọt đếm tiền cho ngươi ta đó, ngươi chính là đồ ngu! Ngu hết thuốc chữa!” ( truyện trên app T Y T )
Lâm Nhiên sững sờ nhìn Hầu Mạn Nga tự dưng sồn sồn lên, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Ngươi... đang tự chửi mình đấy à?”
Hầu Mạn Nga bỗng chốc như con gà bị bóp cổ, giọng im bặt.
Hầu Mạn Nga: “...”
Đm!
“Tuy đây là niềm vui của ngươi, nhưng ‘cực phẩm’ thì không nói làm gì, chứ chửi bản thân là đồ ngu... ờm… hình như không hay lắm đâu?”
Lâm Nhiên do dự khuyên: “... Lẽ nào đây là: Ta mà tàn nhẫn lên rồi thì chửi cả mình được luôn... mà người ta hay nói hả?”
Hầu Mạn Nga: ... Đồ ngu đần nhà ngươi giờ lại khôn thế hả!!
Hầu Mạn Nga suýt thì tức tới mức lệch cả mũi, nhìn khuôn mặt nghiêm túc kinh ngạc kia của Lâm Nhiên, chỉ ước gì có thể cào nát mặt nàng. Nàng ta càng nghĩ càng giận, thế là đứng phắt dậy, chỉ vào nàng rồi quát lên: “Ngươi đừng có nói chuyện với ta! Ngươi phiền chết mất, đời này ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, nếu ta còn nói một chữ nào với ngươi thì ta chính là một con ngu!”
Sau đó nàng ta nổi giận ném kim ngọc lộ vào lòng nàng, xách Xích Liên kiếm nổi giận đùng đùng chạy rầm rầm đi.
Lâm Nhiên cầm kim ngọc lộ, hoang mang nhìn Hầu Mạn Nga chạy đi, lấy Thiên Nhất trong tay áo ra, đau đầu hỏi: “Ngươi nói xem tại sao nàng ta lại tức giận vậy? Vừa nãy vẫn còn bình thường, từ đầu tới cuối đều là tự nàng ta nói, người bị chửi như ta còn chưa tức giận mà nàng ta đã giận trước rồi. Suy nghĩ của tiểu cô nương thời nay đều kì lạ như vậy sao.”
Nhìn cảnh này xong, Thiên Nhất còn thật sự ngây người nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn bóng lưng nhìn kiểu gì cũng thấy là thẹn quá hóa giận của Hầu Mạn Nga, cuối cùng cười khan hai tiếng.
“Sao ngươi không nói gì.”
Lâm Nhiên hỏi nó: “Kinh nghiệm nhìn người của ngươi cũng khá phong phú, ngươi phân tích cho ta đi, thế này là sao? Ta nên bẻ thẳng lại tính cách này của nàng ta kiểu gì.”
“Nói cái gì nữa, chẳng có gì để nói cả.”
Thiên Nhất lười biếng nói: “Thích ứng mọi thứ, thuận theo tự nhiên, ngươi cứ từ từ đợi đi, đợi qua một thời gian thì tự ngươi sẽ phát hiện ra thôi.”
Lâm Nhiên hoang mang: “Phát hiện gì?”
Phát hiện gì à?
Thiên Nhất cười mỉa, phát hiện ra ngươi không những có thể có phúc đuề huề, mà cmn có thể hốt cả trai lẫn gái, du long hí phượng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT