Lười Biếng Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới

Chương 17: Quyển 1 - Vạn Nhận kiếm các (17)


1 năm

trướctiếp

Xung quanh toàn là các đệ tử đang hưng phấn, Lâm Nhiên cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí vui vẻ như học sinh tiểu học đi du xuân này vậy, bước chân cũng càng ngày càng nhanh nhẹn, vừa nhảy vừa chạy lên thuyền đã đụng phải Hầu Mạn Nga sắc mặt kì quặc.

Lâm Nhiên sững sờ: “Không phải ngươi ở Bắc Thần pháp tông sao? Sao lại tới kiếm các vậy?”

Hầu Mạn Nga mặt bộ y phục màu đỏ, đeo trang sức màu đỏ vàng, khiến khuôn mặt càng thêm xinh đẹp đa tình, ngực to chân dài, eo được thắt bằng đai lưng kiểu dáng tinh tế trông vô cùng mảnh khảnh, bên eo treo Xích Liên kiếm, đeo đôi ủng dài da hươu cao tới đầu gối, cả người như một ngọn lửa sáng rực đang cháy không gì sánh bằng.

Lâm Nhiên nhìn nàng ta, cảm thấy nàng ta càng ngày càng giống Đại tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo như phượng hoàng từng gặp trong mấy thế giới trước đó.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc và những ánh mắt lén lút liếc sang đây của các đệ tử xung quanh, Lâm Nhiên cảm thấy hình tượng này của Hầu Mạn Nga được xây dựng rất thành công.

Hai tay Hầu Mạn Nga khoanh trước ngực, nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ: “Lâm sư tỷ, có phải tỷ quên rằng đây là thuyền buồm của Bắc Thần pháp tông bọn ta rồi không? Đương nhiên ta phụng mệnh tới đón các sư huynh đệ của kiếm các rồi.”

Lúc này Lâm Nhiên mới nhận ra: “À, đúng rồi, đây là thuyền buồm của tông các ngươi.”

Là nàng quên mất, kiếm các cần kiệm chất phác bọn nàng sao mua nổi thuyền buồm chứ? Nếu không phải các huynh đệ pháp tông hào phóng giúp đỡ, khả năng cao bọn họ sẽ phải đi bộ... Còn về việc sau khi khó khăn lắm tới được bí cảnh Vân Thiên có khi nào đã kết thúc viên mãn hay không, thì lại là một câu chuyện khác.

Hầu Mạn Nga nghịch tóc, giọng điệu vờ vịt ỏn ẻn: “Cái này mà cũng quên mất, sư tỷ thế nào vậy, nhìn thấy ta nên kinh ngạc quá à?”

“Đúng vậy, kinh ngạc lắm đây.”

Lâm Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi thế này rất đẹp, đẹp hơn trước đây.”

Đẹp hơn nguyên thân cố ý mặc bạch y học đòi văn vẻ, cũng đẹp hơn Lý Mạn Nga có nước da lão hóa sớm không thể nào đẹp lên được vì khó khăn ăn không đủ no từ bé, cho nên ngày nào cũng phải trang điểm đậm trước gương.

Lâm Nhiên cảm thấy nàng ta rất phù hợp như thế này, tiểu cô nương vô lo vô nghĩ, mỗi ngày trang điểm xinh đẹp khoe khoang lông vũ khắp nơi, rất tốt.

Ngón tay nghịch tóc cố ra vẻ quyến rũ của Hầu Mạn Nga cứng đờ.

Nàng ta nhìn Lâm Nhiên với vẻ kì quặc, phát hiện ánh mắt nàng nhìn mình sáng rực, biểu cảm rất chân thành.

Hầu Mạn Nga lập tức cảm thấy một ngụm khí kẹt trong cổ họng, khiến nàng ta mắc nghẹn.

Nữ nhân này là đồ ngốc à? Rõ ràng nàng ta đang cố tình khoe khoang trước mặt nàng, thế mà nàng còn khen nàng ta đẹp?!

Từ lần trước rời khỏi Vạn Kiếm lâm, về Bắc Thần pháp tông, cuối cùng đầu óc Hầu Mạn Nga cũng tỉnh táo lại, đầu óc lý trí lại chiếm thế thượng phong, chợt nhận ra mình sơ sẩy rồi: Trong Vạn Kiếm lâm cảm xúc của nàng ta nhất thời kích động, hình như bất cẩn để lộ rất nhiều sơ hở trước diễn viên quần chúng họ Lâm này.

Ví dụ như nàng ta thể hiện sự quen thuộc và dã tâm của mình với Phượng Minh kiếm, ví dụ như nàng ta thể hiện sự đố kị thậm chí là oán khí nặng nề với Sở Như Dao, ví dụ như nàng ta khoe khoang Xích Liên kiếm với Lâm Nhiên, thậm chí còn chủ động muốn dẫn Lâm Nhiên đi tìm một thanh kiếm tốt…

Hầu Mạn Nga nhớ lại, chính bản thân nàng ta cũng khiếp sợ: Từ khi nào nàng ta lại thánh mẫu như vậy, não tàn như vậy chứ? Dễ dàng tin tưởng một nữ nhân xa lạ gặp chưa tới hai lần, còn suýt chút nữa để lộ cả bí mật lớn nhất của mình... Đm! Bị bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi?!

Hầu Mạn Nga hận không thể vả mình hai cái, rút hết đống nước bị úng vào não mình khi đó ra!

Có lẽ Lâm Nhiên không đoán ra được nàng ta xuyên không, nhưng chỉ cần nàng nghi ngờ nàng ta một chút, sau đó nói những chuyện này với Khuyết Đạo Tử, Khuyết Đạo Tử không dễ lừa gạt như một cô nương là Lâm Nhiên.

Bây giờ Khuyết Đạo Tử chỉ không nghi ngờ, nhưng một khi ông bắt đầu nghi ngờ, điều tra nàng ta đến cùng thì chắc chắn sẽ giở thủ đoạn. Hầu Mạn Nga không cảm thấy mình sẽ giấu giếm được bao lâu dưới mí mắt của Chưởng môn kiếm các sống hàng trăm hàng ngàn năm.

Hầu Mạn Nga hối hận không thôi, nàng ta lập tức nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, tốn ba ngày nghiêm túc phân tích, suy nghĩ kĩ càng cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nàng ta cho rằng ở đây có ba nguyên nhân chủ yếu.

Một là vì mình vừa mới xuyên vào sách, mới đến đây, khó tránh khỏi cảm thấy bất an, khó có khi gặp được một sư tỷ tuy rằng không sâu sắc lắm, nhưng chính bởi vậy nên lại trông giống một người rất tốt, không có sự đe dọa, làm tâm trạng nàng ta thả lỏng, tâm lý không kìm được mà hơi ỷ lại vào nàng... Thế này thì không được, phải sửa ngay!

Thứ hai là bầu không khí trong Vạn Kiếm lâm khá nghiêm túc, dễ nảy sinh hiệu ứng bắc cầu, thêm vào đó nàng ta vừa mới bị Phượng Minh kiếm đánh, phát hiện bản thân xuyên không cũng không cướp được bàn tay vàng của nữ chính, rất sợ mình lại giẫm vào vết xe đổ của nữ phụ trong nguyên tác. Đang lúc sợ hãi, Lâm Nhiên cứ an ủi nàng ta mãi, cổ vũ nàng ta, phòng tuyến trong lòng nàng ta hơi sụp đổ... Chuyện này cũng không sao cả, dù gì cũng đã ra khỏi Vạn Kiếm lâm rồi, chẳng phải nàng ta đã khôi phục lại rồi sao!

Còn chuyện thứ ba... Hầu Mạn Nga nhớ tới Lâm Nhiên ôm kiếm tươi cười rạng rỡ lúc đó, cứ cảm thấy là lạ trong lòng, nghĩ mãi cũng không hiểu, thế là dứt khoát cho rằng con người Lâm Nhiên có độc... Bà cha nó, lại còn tự nhiên thân quen với mình nữa chứ! Còn thích lo chuyện bao đồng! Đm! Phải tránh xa loại thánh mẫu này ra, nếu không sau này không cẩn thận sẽ bị nàng liên lụy mất.

Phân tích xong, bởi vì nàng ta phản ứng kịp thời nên vẫn chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, Hầu Mạn Nga thở phào một hơi, lập tức quyết định tránh xa Lâm Nhiên, sau này đối xử lạnh lùng, không gặp mặt không quan tâm, đợi quan hệ nhạt dần rồi, tự khắc sẽ không sao nữa.

Thế là nàng ta cầm Xích Liên kiếm quyết đoán bế quan luyện kiếm, sau khi bế quan xong thì tìm người tỉ thí lấy kinh nghiệm thực chiến, có cảm ngộ xong thì lại về bế quan, sau đó lại nâng cao danh tiếng... Cứ thế sống cuộc sống tu luyện đầy căng thẳng, đến cả bản thân nàng ta cũng cảm thấy sắp quên con người Lâm Nhiên này rồi.

Mãi tới khi nàng ta đánh một tên nam nhân ngu ngốc đã có vị hôn thê rồi còn muốn bám vào nàng ta để leo cao, trong lúc tức giận viết ra rất nhiều lời chửi rủa theo như thói quen trước khi xuyên không. Vốn dĩ nàng ta viết xong sẽ tự đi đốt, nhưng ngày đó thức đêm muộn quá không biết đầu óc có vấn đề hay là sao, cũng không biết xảy ra chuyện gì, vậy mà nàng ta lại run tay cho lá thư bay đi, trùng hợp địa chỉ của bức thư lại được đặt là đỉnh Vô Tình.

Khi Hầu Mạn Nga hoàn hồn lại, suýt chút nữa chạy tới Vạn Nhận kiếm các giết người diệt khẩu.

Nhưng trong lúc nàng ta thấy phiền lòng thì lại nhanh chóng nhận được thư trả lời của Lâm Nhiên.

Không ngờ sư tỷ họ Lâm này lại không nói gì trước một xấp giấy mắng chửi này của mình, vừa không kinh ngạc cũng không khinh thường càng không chỉ trích nàng ta tàn nhẫn độc ác lòng dạ hẹp hòi bằng những từ ngữ chính nghĩa, mà chỉ chân thành đơn giản khuyên nàng ta hãy rộng lượng, bớt tức giận, tức giận hại thân, còn nói với nàng ta rằng tuy trên đời này có người xấu, nhưng cũng sẽ có càng nhiều người tốt, tương lai nàng ta sẽ tìm được lang quân tốt thực sự bla bla...

Khi đó Hầu Mạn Nga đọc bức thư đó xong thì ngây người rất lâu, sau đó gần như cười nhạo thành tiếng.

Sao trên đời này lại có đồ ngốc thánh mẫu như vậy chứ, còn “tương lai sẽ tìm được người đối xử thật lòng” nữa chứ?! Lúc nàng ta nịnh nọt sugar daddy ngủ với đạo diễn, nữ nhân này vẫn còn ngốc nghếch đái dầm đó! Đồ gà mờ có khi còn chưa sờ tay nam nhân bao giờ, vậy mà còn không biết ngượng mồm mà nói về tình yêu đích thực với nàng ta, đọc truyện cổ tích ngốc bạch ngọt nhiều quá à!

Hầu Mạn Nga khịt mũi kinh thường, trở tay ném bức thư vào lò lửa.

... Mãi tới khi lần sau nàng ta giải quyết một ả trà xanh bạch liên hoa trong tông, còn tiện thể từ chối lời tỏ tình của một sư huynh mà đồ trà xanh kia thích, đắc ý nhận được ánh mắt căm hận như muốn nứt ra của trà xanh rồi, trằn trọc trở mình trên giường một lúc lâu, bò dậy, không nhịn được lại cầm bút lên...

... Dù gì sư tỷ thánh mẫu này cũng kín miệng, không để lộ chuyện của nàng ta ra ngoài, nàng ta cứ coi như phát tiết với cái thùng rác tự động trả lời đi...

... Dù sao nữ nhân này cũng chỉ là diễn viên quần chúng, là một pháo hôi không danh không phận, không có đe dọa đối với nàng ta, cũng không thể đoán được nàng ta xuyên không tới đây, cho nên nàng ta không có gì phải sợ cả.

... Dù gì thì nàng ta cũng cảm thấy nữ nhân này quá ngốc, muốn xem thử nàng còn trả lời mấy câu triết lý ngây thơ trẻ con nào nữa, tới lúc đó nàng ta cầm thư trả lời có thể ra sức cười nhạo…

Hầu Mạn Nga thuyết phục bản thân thành công, thế là hài lòng cầm bút lên, bắt đầu đắc ý viết những tên ngốc nghếch những chuyện ngốc nghếch mà mình gặp phải mấy ngày qua như rồng bay phượng múa...

Nhớ lại bản thân phấn khởi viết những bức thư kia như một con thiểu năng, Hầu Mạn Nga nhìn Lâm Nhiên sắc mặt chân thành trước mắt, càng cảm thấy chỗ nào cũng không ổn, chỗ nào cũng khó chịu.

“Ngươi đừng có cố ra vẻ thân thiết với ta.”

Hầu Mạn Nga nổi giận: “Ngươi tưởng ngươi khen ta vài câu là ta sẽ vui sao? Ta không phải người nông cạn như vậy, bà đây sống thực dụng hơn bất cứ ai, không có lợi ích không có chỗ tốt, ngươi khen ta cũng vô dụng thôi!”

Lâm Nhiên nhìn Hầu Mạn Nga đột nhiên nổi trận lôi đình mà hỏi chấm bay đầy đầu.

Thế này là sao vậy? Còn có người tức giận vì được khen sao?

Nàng chưa từng thấy nữ phụ ác độc xuyên không nào có tính cách như thế này... Nhưng ai bảo là người được ông trời chọn cơ, có đa dạng thể loại thì cũng dễ hiểu thôi.

Hầy, nhưng người được ông trời lựa chọn đợt này khó dẫn dắt thật đó.

Lâm Nhiên thầm thở dài trong lòng, ngẫm nghĩ một lát rồi lấy hai cái bánh kẹp thịt trong nhẫn trữ vật ra, đưa một cái cho nàng ta: “Lợi ích như vậy có được không?”

Hầu Mạn Nga: “...??!”

Lâm Nhiên chân thành: “Vừa nướng sáng nay, vẫn còn nóng đấy, ngươi nếm thử xem, thơm lắm, không lừa ngươi đâu.”

“...” Hầu Mạn Nga: “Áaa...”

Ả họ Lâm kia, ngươi là đồ thiểu năng!!

Lâm Nhiên hoảng hốt trước tiếng thét này, sau đó nhìn thấy Hầu Mạn Nga quay đầu bỏ đi.

Lâm Nhiên khó hiểu nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của nàng ta, cắn một miếng bánh kẹp thịt bên tay trái, đang định cất cái bên tay phải đi thì tay phải liền trống rỗng.

Hầu Mạn Nga hung dữ trừng nàng, giật lấy cái bánh kẹp thịt, giậm đôi ủng bước đi “rầm rầm rầm” với khí thế hùng hổ.

Lâm Nhiên: “...”

Lâm Nhiên nhìn nàng ta biến mất ở khúc rẽ, ngây người vài giây, sau đó mới từ từ nuốt xuống rồi cắn bánh tiếp.

Nàng dựa ở đầu thuyền, chưa cắn được mấy miệng lại nghe thấy tiếng rầm rầm rầm.

Nàng ngẩng đầu lên, không biết Hầu Mạn Nga đã đứng trước mặt nàng từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực, cười khẩy: “Ăn ăn ăn, chỉ biết mỗi ăn thôi.”

Lâm Nhiên cứ thế bị nghẹn.

Hầu Mạn Nga hất cằm lên: “Ta nói không đúng chắc? Một nữ nhân như ngươi mà lại ăn bánh kẹp thịt trước mặt mọi người, ngươi không sợ béo lên à? Ngươi không cảm thấy như vậy rất vô duyên sao? Ngươi không biết nữ nhân phải giữ hình tượng bất cứ lúc nào à? Nếu không nhỡ đâu gặp phải ai đó tốt, ngươi không để lại ấn tượng tốt kịp thời thì có được không? Thế đạo này đã có rất nhiều tiểu tiên nữ như vậy rồi, ngươi còn không để ý chút hình tượng thì sao ngươi có sức cạnh tranh...”

“...” Lâm Nhiên nhìn Hầu Mạn Nga đang đắc ý chỉ điểm giang sơn, cuối cùng gian nan nuốt miếng thịt xuống, lẳng lặng chỉ vào khóe miệng nàng ấy: “... Mỡ, còn chưa lau sạch kìa.”

Hầu Mạn Nga: “...”



Chuyện bên lề:

Hầu Mạn Nga: (Nổi giận đùng đùng) Ta ghét nhất là bọn thánh mẫu! Ta ghét nhất là bị dạy đời! Ta ghét ngươi chết mất!

Lâm Nhiên: Ờ, ăn không? Còn nóng đấy.

Hầu Mạn Nga: ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp