Lâm Nhiên về tới đỉnh Vô Tình, hoa cỏ trên đỉnh Vô Tình không thay đổi gì cả, những dị thú kêu đợi làm thịt trên đỉnh Vô Tình cũng không thay đổi gì cả... Thứ duy nhất thay đổi, chính là Hề Tân.
Đi Vạn Kiếm lâm ba bốn ngày, Lâm Nhiên kinh ngạc phát hiện ra Hề Tân càng nhiệt tình với mình hơn.
Hề Tân vẫn luôn rất tốt với nàng, hắn ta nướng một con gà, chắc chắn hai cái đùi gà đều đặt vào bát nàng, còn Giang Vô Nhai thì may mắn được ăn một cái cánh gà. Nhưng nếu ngày nào đó uống nhiều chọc Hề Tân tức giận, vậy thì đừng có mơ tới thịt gà nữa, có cổ gà để gặm đã coi như tâm trạng của Hề Tân tốt rồi.
Nhưng giờ thì khác, Lâm Nhiên vừa quay về, sự nhiệt tình quan tâm mà Hề Tân dành cho nàng bỗng chốc tăng vọt gấp ba lần. Lâm Nhiên hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, nếu bây giờ hắn ta nướng một con gà, chắc chắn hắn ta sẽ bưng cả con gà tới bát nàng luôn, cái kiểu đến cọng lông cũng không để phần cho Giang Vô Nhai ấy.
… Thế nhưng, đối với Lâm Nhiên đã quen thấy Hề Tân lúc nóng lúc lạnh thích giày vò người khác thì đây cũng là một “gánh nặng ngọt ngào”.
Lâm Nhiên ngồi bên bàn, cầm đũa gắp đồ ăn, Hề Tân thì chống cằm ngồi đối diện, đôi mắt phượng hẹp dài long lanh, cười tươi nhìn nàng.
Lâm Nhiên bị hắn ta nhìn bằng ánh mắt lồ lộ không chút kiêng dè kia mà da đầu tê rần, đũa cứng đờ ở đó, làm thế nào cũng không gắp nổi.
Hề Tân: “A Nhiên, sao tỷ không ăn? Mau gắp thức ăn đi chứ.”
Lâm Nhiên cứng đờ vươn đũa về phía đĩa sườn heo đầy ú ụ, kẹp đũa gắp mấy cái mà cũng chẳng gắp được miếng nào.
Lâm Nhiên: “...”
Hề Tân ung dung nhìn, cầm đũa lên, gắp một miếng xương sườn đẫm nước sốt lên để vào bát nàng.
Mắt Hề Tân cong cong, khỏi phải nói ngoan ngoãn chu đáo tới mức nào: “Nếu A Nhiên mệt quá không gắp được đồ ăn thì ta còn có thể đút cho A Nhiên ăn luôn.”
Lâm Nhiên: “...”
Ngươi không trêu ta một ngày thôi cũng không chịu được hả!
Giang Vô Nhai vẫn luôn im lặng đột nhiên trầm giọng: “Tiểu Tân!”
Ánh mắt Hề Tân hơi trầm xuống, thoáng có vẻ lạnh lẽo kỳ lạ lóe qua, nhưng ngay sau đó đã biến thành nụ cười xán lạn.
Hắn ta lười biếng liếc Giang Vô Nhai, cười với giọng nhẹ bẫng: “Chỉ đùa chút thôi... Giang đỉnh chủ nhỏ nhen quá vậy.”
Giang Vô Nhai nhìn hắn ta bằng ánh mắt âm trầm, vẻ mặt lạnh lùng.
Lâm Nhiên bưng bát lên, nhìn Hề Tân bên trái, rồi lại nhìn Giang Vô Nhai bên phải, cảm nhận bầu không khí xung quanh tự dưng trở nên căng thẳng bức bối, làm mặt nàng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Hai người...”
Nàng ngập ngừng: “Cãi nhau à?”
Không thể tin nổi! Giang Vô Nhai lại cãi nhau với Hề Tân được á? Nàng cảm thấy sư phụ nàng còn hơn cả con ruột của Hề Tân... Hắn còn tự mình thừa nhận Hề Tân sắp thành cha hắn luôn rồi!
Hề Tân nhìn nàng, ra sức cười hì hì, còn mặt Giang Vô Nhai thì trầm như nước.
“Không, chả sao cả.”
Giang Vô Nhai không muốn để Lâm Nhiên biết những chuyện này. Lâm Nhiên là đồ đệ của hắn, là đứa bé hắn nhìn từ lúc còn nhỏ tới khi thành một thiếu nữ. Thân là sư phụ, trước giờ hắn luôn cố gắng để Lâm Nhiên trưởng thành trong môi trường thoải mái bình yên, đương nhiên bây giờ cũng như vậy.
Hắn sẽ không để nàng chịu tổn thương, nàng chỉ cần vui vẻ tỏa sáng cởi mở sống cuộc sống của nàng thôi, những chuyện khác cứ để hắn chống đỡ.
Giang Vô Nhai trừng mắt nhìn Hề Tân cảnh cáo, sau đó mới mỉm cười dịu giọng nói với Lâm Nhiên: “Đừng để ý đến hắn, hắn đùa con đấy, con ăn cơm của con đi.”
Hề Tân khẽ nhếch khóe môi đầy sự chế giễu, ngón tay thong dong cuốn tóc, nhưng cũng không nói gì.
“... Ồ.”
Lâm Nhiên cắn đũa liếc nhìn mặt bọn họ, nhưng hai người này giỏi giả vờ quá, bình thường một tên sâu rượu một tên bệnh kiều*, tới lúc thực sự không muốn để nàng biết, đúng là một chút dấu vết cũng không để lộ.
(*: Yandere, yêu một thứ/một người đến mức cuồng loạn, có tâm lý chiếm hữu cao)
Nàng không nhìn ra được gì cả, chỉ đành cúi đầu tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm.
Giang Vô Nhai đổi chủ đề: “A Nhiên, con có kiếm rồi, cũng phải có vỏ kiếm thôi. Con thích kiểu thế nào, để sư phụ tìm mấy cái cho con.”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con định tự đẽo một cái.”
Giang Vô Nhai im lặng một lúc, thầm nghĩ không biết có phải hình tượng mình gây dựng cho đồ đệ nghèo nàn quá rồi không, cho nên đồ đệ mới nghĩ ra cái kiểu đẽo trúc làm vỏ kiếm để tiết kiệm giúp đỡ gia đình.
Giang Vô Nhai cảm thấy đau đầu: “A Nhiên à, không cần con phải tiết kiệm như vậy, sư phụ có tới mức nào thì vẫn lấy được ra mấy vỏ kiếm tốt.”
Nhưng vỏ kiếm mà Giang Vô Nhai lấy ra có thể đổi được rất nhiều rượu ngon.
“Không cần đâu ạ, Phong Trúc nó không để ý đâu.”
Lâm Nhiên sờ Phong Trúc kiếm, giọng điệu dịu dàng như nói tới người vợ cần cù tiết kiệm cho gia đình không thích mua túi vậy: “Vỏ con tự tay đẽo ra sẽ càng có thành ý hơn. Hơn nữa Phong Trúc cũng rất trầm ổn, chắc sẽ không động một cái là kích động đến mức chấn nát vỏ như những thanh kiếm khác. Một cái vỏ như vậy dùng được rất lâu, hỏng rồi cũng dễ đổi cái mới, tiện lắm.”
Giang Vô Nhai: “...”
Giang Vô Nhai run tay, nghi ngờ có phải mình không cầm kiếm lâu quá rồi không, thành ra không hiểu được tình cảm của những đứa trẻ thời nay với kiếm nữa.
“A Nhiên à...”
Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, Giang Vô Nhai nhìn vào đôi mắt sáng ngời trong vắt của nàng, lập tức không nói gì được.
Hề Tân khẽ phụt ra tiếng.
Giang Vô Nhai day thái dương, nói với Lâm Nhiên: “Ăn cơm xong thì đi nghỉ ngơi đi, hậu sơn có trúc đấy, con tự đi mà chọn, nếu không đẽo được cũng không sao, sư phụ chọn một vỏ kiếm tốt cho con.”
Lâm Nhiên đáp lời, buông đũa đứng dậy, trước khi quay người đi còn do dự nhìn họ.
Hề Tân cười híp mắt vẫy tay: “Cứ đi đi, A Nhiên ngủ ngon nhé.”
Thấy dáng vẻ Hề Tân cười xấu xa, Lâm Nhiên lại thấy thả lỏng, giờ mới giống ba Hề bình thường này, chứ đột nhiên yên lặng như nghẹn cái gì đấy thì trông đáng sợ lắm.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của hắn ta bấu vào góc bàn, đâm vào trong gỗ từng chút một, than thở bằng giọng nói ngọt ngào như nước đường chảy ra: “Nàng ấy đáng yêu thật đấy, có phải không sư huynh? A Nhiên của chúng ta là cô nương tốt nhất trên đời, ai mà không thích A Nhiên được chứ.”
Hiếm khi nào Giang Vô Nhai sa sầm mặt: “Hề Tân, A Nhiên là sư chất của đệ đấy.”
“Thế thì đã sao.”
Hề Tân cười nói: “Huynh coi ta là huynh, sẽ để ý những hư danh này sao? Nếu ta đã thích nàng ấy, những luân lý tầm thường thóa mạ kia đều chẳng bằng một đầu ngón tay của nàng ấy trong mắt ta.”
Giang Vô Nhai: “Đệ không để ý, nhưng chẳng lẽ con bé không để ý sao?”
Hề Tân khựng lại.
“Con bé coi đệ là bạn, thậm chí còn coi là đệ đệ, ở bên đệ, quan tâm đệ, dung túng đệ, chưa từng nghĩ tới gì khác. Nhưng nếu đệ nói ra những suy nghĩ bẩn thỉu kia của đệ, đệ cảm thấy con bé sẽ nghĩ như thế nào? Con bé có trốn tránh đệ không, có chán ghét đệ không, có sợ hãi đệ không?”
Giang Vô Nhai bình tĩnh nhìn ánh mắt bắt đầu lập lòe của Hề Tân, trầm giọng nói: “Hề Tân, con bé là đứa trẻ chúng ta nhìn trưởng thành, con bé tươi sáng, cởi mở, dịu dàng, rộng rãi, đệ thực sự nỡ hủy đi thế giới tươi đẹp mỹ miều của con bé chỉ vì những tư tâm, những tham dục không thể để người khác thấy kia của đệ sao?”
Sắc mặt Hề Tân âm trầm khó đoán, khí áp toàn thân càng ngày càng âm u.
Đột nhiên, bàn ghế trong phòng bỗng chốc vỡ tung thành từng mảnh, rơi loạt soạt đầy đất, hắn ta đứng dậy, phất tay áo rời đi.
Giang Vô Nhai không hề tức giận, ngược lại còn thở phào một hơi.
Hắn biết, Hề Tân bực bội như vậy thì mới coi như đã nghe lọt tai, sau này cũng sẽ kiềm chế không làm càn trước mặt Lâm Nhiên.
Nhưng Giang Vô Nhai không thể yên tâm hoàn toàn được.
Hắn quá hiểu sư đệ này của mình, Hề Tân quá cố chấp. Thứ mà hắn ta có thể có được, muốn có được quá ít, thành ra chỉ cần bắt lấy được là sẽ liều mạng bắt lấy không từ thủ đoạn.
Tâm tư của Hề Tân đối với Lâm Nhiên như một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, Giang Vô Nhai rất lo lắng nếu như một ngày nào đó thanh kiếm này rơi xuống, sẽ khiến chính hắn ta và Lâm Nhiên bị thương tới máu tươi đầm đìa.
Giang Vô Nhai nhíu chặt mày, nhấn thái dương lại tiếp tục đau nhức của mình, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi nặng nề.
...
Lâm Nhiên ăn no uống đủ ngủ một giấc lười biếng, sau đó ra rừng trúc ở hậu sơn bế quan đẽo vỏ kiếm.
Thực ra vỏ kiếm không khó đẽo, nhưng Lâm Nhiên không muốn đi ra. Không biết vì sao Giang Vô Nhai và Hề Tân chiến tranh lạnh với nhau, Lâm Nhiên không muốn đi làm con tốt thí mạng đâu.
Hơn nữa, những đệ tử có được kiếm mới đang rêu rao khắp nơi ở bên ngoài. Lâm Nhiên đã nghe nói Yến Lăng và Sở Như Dao bị rất nhiều đệ tử đuổi theo xin tỉ thí, Hầu Mạng Nga gần đây lại càng mang theo Xích Liên kiếm tìm cơ hội nâng cao danh tiếng khắp nơi. Tuy rằng danh tiếng của Phong Trúc kiếm không quá lớn, nhưng dù sao cũng là một thanh thần kiếm, nếu Lâm Nhiên ra ngoài chắc chắn sẽ không trốn được cảnh bị bao vây đuổi theo.
Lâm Nhiên không muốn góp vui chút nào, thế là giả vờ đang dốc lòng nghiên cứu vỏ kiếm, nhanh trí trốn vào trong rừng trúc, lần trốn này đã nửa năm trôi qua.
Hôm nay, Lâm Nhiên nhận được một tấm phù truyền tin truyền tới từ Bắc Thần pháp tông.
Tuy không hiểu sao Hầu Mạn Nga động một chút là lại chê nàng phiền, chê nàng lề mề, chê nàng lắm lời ở Vạn Kiếm lâm giờ lại dăm bữa nửa tháng truyền mấy tấm phù tới kể lể những chuyện gần đây đánh nhau với mấy tên nào, gặp mấy tên ngu nào với Lâm Nhiên... Nhưng Lâm Nhiên cũng dần quen với con đường có được tin tức như thế này. Thấy tuy rằng tam quan của Hầu Mạn Nga không được coi là đoan chính, nhưng dù sao tâm tình cũng đang ổn định không có dấu hiệu hắc hóa báo thù, Lâm Nhiên cũng thấy hơi vui mừng.
Nàng mở phù truyền tin ra như thường lệ, bên trong vang lên giọng nói hăng hái đầy khí phách của Hầu Mạn Nga, không ngừng lải nhải chuyện hai ngày nay của mình cứ như nhật ký ghi âm lời nói. Cái gì mà chiêu thức tạo lập hình tượng, cái gì mà một kiếm thành danh, cái gì mà tăng mức độ thiện cảm, cái gì mà nàng ta chèn ép người kia dễ như ăn cháo, nhưng người kia còn giả vờ trà xanh thảo mai... Sau khi nghe xong chín chín tám mốt lời nàng ta chửi cả dòng tộc tổ tiên một nam đệ tử tông môn có ý đồ quyến rũ nàng ta để thừa kế pháp bảo vạn tỷ trong nhà nàng ta, Lâm Nhiên bất đắc dĩ day lỗ tai, cuối cùng mới nghe ra được trọng điểm:
“Tiểu bí cảnh Vân Thiên năm mươi năm một lần lại sắp mở rồi, nghe nói cữu cữu định để Sở Như Dao với Yến Lăng dẫn theo những đệ tử dưới Kim Đan của kiếm các các ngươi đi rèn luyện, chắc chắn trong đó có ngươi đấy, ngươi tranh thủ chuẩn bị đi.” ( truyện trên app T Y T )
Lâm Nhiên sững sờ, lúc này mới hoảng hốt nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, cốt truyện bí cảnh Vân Thiên sắp bắt đầu rồi.
Lâm Nhiên ngẫm nghĩ, sau đó cất vỏ kiếm đẽo được một nửa đi, treo Phong Trúc kiếm xong thì đi ra ngoài.
Hoàng hôn đã buông xuống, ánh chiều tà xinh đẹp trải đầy núi non, Lâm Nhiên giẫm lên luồng sáng lốm đốm đi ra khỏi rừng trúc, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy Giang Vô Nhai.
Hắn quay lưng lại với nàng, đứng bên rìa vách núi, dưới chân là vách đá vạn trượng, vạt áo tuyết trắng bị gió thổi bay phất phới. Bóng lưng hắn thẳng tắp dày rộng như kiếm, được chiếu nửa bên ánh sáng diễm lệ của chiều tà, như có thể gánh vác tất cả gánh nặng và quá khứ hoang vắng bi thương của thế gian.
Lâm Nhiên dừng chân lại.
Vào lúc đó, Lâm Nhiên chợt nhớ lại điều mà nàng không muốn nhớ tới lắm, chính là tương lai của hắn ở trong truyện gốc.
Thực ra trong cốt truyện, từ góc nhìn của nữ chính Sở Như Dao thì không dính dáng gì nhiều tới đệ nhất trưởng lão Nguyên Anh của Vạn Nhận kiếm các này, thậm chí còn chẳng được tính là một nhân vật phụ.
Hắn không có cảm giác tồn tại nào hết, trong kí ức của Sở Như Dao, chỉ khi nào tông môn thỉnh thoảng tổ chức màn đại sự gì đó thì mới gặp được vị sư thúc thần long thấy đuôi không thấy đầu này ngồi trên ghế một cách nhàm chán lười biếng, tùy ý phụ họa theo quyết định của tông môn.
Có lời đồn hắn cực kì thích rượu, một ngày không thể không có rượu, thậm chí từng say khướt trong một sạp rượu nhỏ ở giới nhân gian.
Có lời đồn nói kiếm tâm của hắn đã bị hủy, Vô Tình kiếm đã nát, giờ đã gần như một kẻ tàn phế, không còn là Vô Tình kiếm chủ chèn ép hào kiệt thiên hạ không ai bì nổi năm đó nữa.
Có người nói hắn tổn thương vì tình, có người nói hắn đắm mình trong trụy lạc, có người nói hắn danh không xứng với thực nên sớm ngày thoái vị…
Cho nên rất ít người biết thanh kiếm bị hắn tự tay giấu đi, rất ít người biết hắn sống ẩn cư cùng với một thiếu niên diễm lệ có khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi. Đồng thời, cũng không ai biết thực ra đầu hắn sẽ đau đớn suốt đêm, những lúc ho ra máu, dù rượu mạnh hơn nữa cũng không thể làm tê liệt cơn đau đớn tới tận xương tủy vì cố gắng áp chế kiếm tâm.
Mãi tới một ngày mùa đông sau này, khung trời trên đỉnh Vạn Nhận kiếm các bị vỡ nát, vô số yêu ma quỷ quái bị trấn áp phá phong bế thoát ra, kiếm các không kịp đề phòng, vội vàng nghênh chiến. Chỉ bằng sức lực của một tông môn mà nghênh chiến với những tội đồ bị nhốt hàng ngàn vạn năm tới từ cả Thương Lan giới.
Đệ tử, trưởng lão, thiếu niên non nớt, thanh niên trong sáng, sư trưởng nghiêm túc... Như sao trời rơi xuống, tinh kỳ che trời, kiếm quang và màu máu điêu tàn, những thi thể phủ kín cả tòa Kỳ Sơn, máu nhuộm đỏ cả núi sông.
Vô Tình kiếm chủ Giang Vô Nhai gần như bị tất cả mọi người quên đi cả ngàn năm, giờ lại ngang nhiên rút kiếm đứng dậy, mỗi người một kiếm, uy thế như hóa thần. Hắn dựng lại thiên lao, đồng quy vu tận với những đọa ma xuất thế, hiến dâng cả một thân xương máu hồn phách của mình, trả lại thái bình trăm năm cho Thương Lan giới.
Ngày đó hắn đột phá Nguyên Anh, trở thành Hóa Thần. Cũng vào ngày đó, hắn chết trong tư thái mạnh mẽ nhất, tráng lệ nhất của một kiếm khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT