Lâm Nhiên cảm thấy cương khí xung quanh càng ngày càng mãnh liệt, chắc thời gian ra ngoài sắp tới rồi, bèn quyết định đi tìm Hầu Mạn Nga xem thế nào.
Nàng ném kiếm trúc lên bầu trời, nhẹ nhàng bay lên, mũi giày chạm nhẹ lên thân kiếm dẻo dai, kiếm trúc lóe lên, sau đó từ từ bay về một hướng.
Lâm Nhiên tìm thấy Hầu Mạn Nga trong một sơn cốc bị thiêu rụi.
Hầu Mạn Nga ngẩng đầu ưỡn ngực, ôm Xích Liên kiếm hừng hực lửa, đắc ý đi về phía nàng.
Ánh mắt Lâm Nhiên lướt qua thái dương bị đốt tới cháy đen của nàng ta, tay áo bị mất một nửa cùng đôi chân đi khập khiễng, dường như đã nhìn thấy dáng vẻ nàng ta phải quỳ trên ván giặt khóc lóc thảm thiết ban nãy.
Ừm, xem ra đúng thật là một trận đại chiến gia đình thảm thiết.
Hầu Mạn Nga nhảy nhót chạy tới, tuy rằng đã cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên, đắc ý giơ kiếm của mình lên: “Đây là kiếm của ta, Xích Liên kiếm.”
Xích Liên kiếm lóe sáng nhè nhẹ, vầng sáng xoay chuyển giống như ngọn lửa nóng rực.
Hầu Mạn Nga lập tức vui vẻ, ho húng hắng hai tiếng: “Được rồi, ta đã có kiếm rồi, giờ ta sẽ miễn cưỡng đi tìm giúp ngươi... Ngươi có kiếm rồi á? Tìm thấy lúc nào vậy?”
Hầu Mạn Nga nhìn chằm chằm thanh kiếm trúc đã thu lại ánh sáng rực rỡ nên giờ trong tối tăm héo queo, được giắt bên hông Lâm Nhiên, vẻ mặt dần dần ghét bỏ: “Đây là kiếm gì vậy? Còn là kiếm không thế, trông cứ như một cành trúc vứt đi vậy! Sao ngươi lại tìm kiếm như vậy chứ? Để ta dẫn ngươi đi tìm cái tốt hơn.”
Thiên Nhất tưởng rằng kiếm trúc bị chê như vậy, dù thế nào cũng sẽ nổi giận, thể hiện mình thực ra là một thanh kiếm nhìn trông thì bình thường giản dị chứ thực ra vô cùng đỉnh, vả mặt Hầu Mạn Nga bôm bốp mới phải.
Nhưng nó vẫn đánh giá thấp thanh kiếm trúc này rồi, trong tiếng chế giễu như vậy, kiếm trúc chẳng thèm sáng lên mà còn tiếp tục giả chết, lắc lư treo trên eo Lâm Nhiên, thể hiện rõ mình là một thanh kiếm vứt đi mềm yếu vô lực.
Kiếm trúc: Thanh trúc vứt đi là ai? Chẳng liên quan tới ta.
Thiên Nhất: “...”
Lâm Nhiên sờ kiếm trúc, cười lắc đầu: “Kiếm không phân chia tốt xấu.”
Hầu Mạn Nga bĩu môi: “Ai nói không có tốt xấu, vậy Long Uyên với Phượng Minh giống với những kiếm khác được chắc!”
Xích Liên kiếm: “...”
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên không biết sao nàng ta lại có can đảm ôm Xích Liên kiếm mà nói như vậy: Là mùi thịt nướng chưa đủ thơm, hay là cạnh ván giặt quần áo chưa đủ lồi lõm vậy?
May mà Hầu Mạn Nga vẫn còn chút khát vọng sống, lập tức ôm lấy Xích Liên kiếm trước khi nó nướng nàng ta thành đồ ngốc, vội vàng nói: “Những thanh kiếm khác không bao gồm ngươi! Ngươi... Ngươi khác biệt ở trong lòng ta!”
Lâm Nhiên lặng lẽ nhìn nàng ta, cảm thấy bình thường miệng cô nương này cực hỗn, có lẽ đã tích góp tất cả kĩ năng để nói lời ngon tiếng ngọt với vợ rồi.
Xích Liên kiếm vẫn thấy không vui lắm, lóe lên một cái để dằn mặt nàng ta, thứ cặn bã đứng núi này trông núi nọ! Biểu cảm của Hầu Mạn Nga lập tức trở nên phong phú nhiều màu... Chắc đang lấp lửng muốn hộc máu nhưng lại không dám.
Lâm Nhiên mỉm cười, nhìn nàng ta rồi nghiêm túc giải thích: “Ít nhất mỗi một thanh kiếm trong Vạn Kiếm lâm đều là kiếm tốt ở lại trong đất trời qua hàng ngàn vạn năm qua. Long Uyên và Phượng Minh được coi là kiếm thần đứng đầu không phải vì chúng thực sự tốt hơn những kiếm khác bao nhiêu, mà là vì chủ nhân trước đây của chúng cho chúng cơ hội tốt nhất. Nếu ngươi đủ xuất sắc, sau này Xích Liên cũng sẽ vang danh khắp thiên hạ vì ngươi.”
Trái tim Hầu Mạn Nga giật thót.
Nhưng nàng ta đã nhanh chóng che giấu, giả vờ như không có chuyện gì: “Đó là chuyện xa vời như thế nào chứ, ta cũng không biết mình có nhìn thấy được ngày đó hay không nữa.”
Đối với cái đám chó được trời chọn không khiến người ta đỡ nhọc lòng này, Lâm Nhiên chưa bao giờ keo kiệt chuyện chỉ dẫn cặn kẽ, nàng kiên nhẫn cổ vũ nàng ta: “Đừng nhụt chí vậy, cũng đừng so sánh với người khác, ngươi phải nghĩ tới điểm mạnh của mình, phát huy ưu thế của mình, chân đứng cho thật vững, ngày đó rồi sẽ tới thôi.” ủng hộ truyện tyt
Ưu thế của mình…
Hầu Mạn Nga nhìn Xích Liên kiếm, nhớ tới tông môn cực kì có tiền và phụ mẫu cực kì có tiền kia của mình... hai mắt chợt sáng rực lên: “A! Ta hiểu rồi!”
Sở Như Dao có thiên phú, có may mắn hơn nàng ta thì đã sao, nàng ta có tiền mà!
Sao phải lo lắng? Đã có vàng rồi!
Cho dù ngươi có tài giỏi đến đâu, có là con cưng của trời thì cũng chẳng bằng ta có ông bố giàu sụ, mở miệng là có tiền ngay! Tiền là chí tôn, bách chiến bách thắng!
Lâm Nhiên không ngờ nàng ta lại có ngộ tính cao thế, mới đó đã thông suốt rồi, làm nàng cũng thấy vui mừng yên tâm: “Hiểu là tốt rồi.”
... Cho nên, rốt cuộc nàng ta hiểu cái gì vậy?
Lâm Nhiên còn chưa kịp hỏi câu này thì chợt cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo, cơ thể dường như bị một luồng sức mạnh to lớn kéo đi.
Lâm Nhiên biết, đã tới lúc rời khỏi Vạn Kiếm lâm rồi.
Sơn cốc cháy đen và cương khí lạnh lẽo biến mất, trước mắt Lâm Nhiên lóe lên, đã đứng ở mảnh đất trống trước Vạn Kiếm lâm.
Xung quanh đã có những đệ tử bị đá ra trước vì thực lực không đủ đợi từ lâu, đủ loại kiếm khí biến ảo giữa không trung.
Lâm Nhiên cử động chân tay, chẳng bao lâu sau, đột nhiên không gian lại bị xé toạc, bóng của một con rồng lớn màu xanh sẫm và phượng hoàng tuyết trắng bay lượn giữa bầu trời, vô cùng bao la hùng vĩ.
Yến Lăng và Sở Như Dao chậm rãi xuất hiện giữa đám đông, Sở Như Dao cầm Tuyết kiếm thon dài, còn trên eo Yến Lăng giắt một thanh trường kiếm sâu thẳm như biển sâu.
“Là Long Uyên Phượng Minh!”
“Là kiếm của Đại sư huynh và Sở sư muội! Ta tận mắt nhìn thấy họ rút ra từ trong biển tuyết đấy.”
“Kiếm khí mạnh quá... uy lực của kiếm thần đúng là không tầm thường mà...”
Các đệ tử ồ lên, tuy rằng đã biết tin từ sớm, nhưng cảm giác khi tận mắt nhìn thấy uy lực của kiếm thần vẫn khiến mọi người thấy hưng phấn.
Trong lúc mọi người đang phấn khích bàn tán, xung quanh Phượng Hoàng và Cự Long đột nhiên mọc từng đóa hoa sen rực lửa.
“Đó là hoa sen sao? Tại sao lại có hoa sen vậy?”
“Xích diễm thành liên, sức mạnh lớn quá, lẽ nào đây cũng là một thanh thần kiếm?”
“Là thần kiếm đấy, đây là thân kiếm Xích Liên trong truyền thuyết, cũng đã ngàn năm không hiện thế rồi.”
“Hầu sư tỷ lợi hại quá, rõ ràng là người của pháp tông, không tu tập kiếm đạo mấy, vậy mà có được sự chấp nhận của Xích Liên kiếm.”
“Còn phải nói à, Hầu sư tỷ vừa đẹp vừa ngầu, còn có thiên phú như vậy, đúng là lợi hại thật...”
Mọi người kêu lên khe khẽ, Lâm Nhiên nghiêng đầu qua, nhìn thấy Hầu Mạn Nga chắp tay đứng đó cười nhạt, ôm Xích Liên kiếm cao quý lạnh lùng, cả kiếm lẫn người ôm kiếm đều ra vẻ mình vô cùng đứng đắn.
Yến Lăng và Sở Như Dao nhìn sang, ánh mắt Sở Như Dao kinh ngạc, sau đó biến thành chiến ý hừng hực. Mặt mày Yến Lăng thì bình tĩnh, nhưng lại tự có khí chất không thể dao động như biển sâu.
Hầu Mạn Nga có thể cảm nhận được Xích Liên kiếm hơi chấn động, như đang nóng lòng khát vọng muốn chiến đấu với họ vậy.
Kiếm của họ là thanh kiếm vang danh thiên hạ. Rồi họ sẽ là kẻ mạnh nhất đè ép thiên hạ quần hùng trong tương lai.
Nhưng kiếm của nàng ta lại giống nàng ta, không chịu kém hơn người khác, đến cả lưỡi kiếm cũng viết đầy dã tâm và dục vọng như ngọn lửa.
Hầu Mạn Nga nắm chặt Xích Liên, nói trong lòng: Chưa tới lúc đấy.
Nàng ta phải xoay chuyển hình tượng của mình, nàng ta muốn xây dựng uy vọng cho bản thân, muốn càng có nhiều người công nhận nàng ta hơn, theo đuổi nàng ta, thậm chí là sùng bái nàng ta… Mãi cho tới một ngày, nàng ta sẽ trở thành lá cờ xán lạn và lớn mạnh nhất một vùng từ Bắc Thần pháp tông tới cả giới tu chân.
Nàng ta phải “ngủ đông”, nàng ta phải kiên nhẫn tích lũy, phải lên kế hoạch tỉ mỉ… Sớm muộn gì sẽ có một ngày nàng ta khiến mọi người biết rằng, Hầu Mạn Nga này mới là kẻ thắng cuộc cuối cùng!
Xích Liên kiếm cảm nhận được cảm xúc phập phồng của chủ nhân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Hầu Mạn Nga lại tiếp tục nở nụ cười xán lạn xinh đẹp, nắm lấy kiếm, chắp tay với Sở Như Dao Yến Lăng, thái độ khiêm tốn mà vẫn không mất vẻ kiêu ngạo.
Tiếng tán thưởng xung quanh càng lớn hơn: “Hầu sư tỷ có khí chất thật đấy...”
“Xem ra mọi người đều lấy được kiếm của mình rồi.”
Khuyết Đạo Tử và các trưởng lão đi tới, các đệ tử kìm nén hưng phấn, đồng loạt hành lễ: “Bái kiến Chưởng môn.”
Khuyết Đạo Tử nhìn xung quanh: “Các con đều rất giỏi, chỉ khi các con thể hiện được phẩm chất phi phàm mới có thể đả động tới kiếm của các con trong Vạn Kiếm lâm. Ta rất vui khi thấy mọi người đều có được sự công nhận của kiếm, nhất là...”
Khuyết Đạo Tử nhìn Yến Lăng, Sở Như Dao, Hầu Mạn Nga và Lâm Nhiên, mặt lộ vẻ vui mừng: “Nhất là hôm nay lại có bốn thanh kiếm thần xuất thế, Long Uyên Phượng Minh, Xích Liên Phong Trúc, đúng là niềm vinh hạnh của Vạn Nhận kiếm các ta.” ( truyện đăng trên app TᎽT ) Lâm Nhiên bỗng chốc cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn tới, đến cả Hầu Mạn Nga cũng nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Trông như một thanh trúc vứt đi, không ngờ cũng là một thanh kiếm thần.”
Lâm Nhiên sờ vào chuôi của thanh kiếm trúc, cười khẽ: “Hóa ra ngươi tên là Phong Trúc à.”
Phong Trúc kiếm lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, sau đó từ từ thu lại.
Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, Khuyết Đạo Tử đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt vừa vui mừng vừa cổ vũ.
Lâm Nhiên chắp tay, nàng rất tôn kính vị Chưởng môn sư thúc dốc sức gầy dựng vì kiếm các này.
“Kiếm có linh, kiếm của các con không chỉ là kiếm, mà còn là mệnh của các con, là người nhà bên các con cả đời, là người bạn gắn bó lúc sinh tử.”
Khuyết Đạo Tử vui mừng gật đầu, sau đó mới nhìn sang các đệ tử, trầm giọng dạy bảo: “Chúng ta là kiếm khách, sinh ra vì kiếm, chết cùng với kiếm, các con phải yêu thương hết lòng, phải cố gắng không ngừng nghỉ, nuôi dưỡng kiếm của các con, để chúng tỏa ra phong thái thực sự, không phụ sự tin tưởng và phó thác mà kiếm đã lựa chọn giao mình cho các con.”
Các đệ tử rùng mình, chắp tay khom lưng thật sâu, đồng thanh nói: “Xin tuân theo dạy bảo của Chưởng môn, chúng con chắc chắn không phụ sự kỳ vọng.”
Khuyết Đạo Tử vui mừng gật đầu, nhìn sắc trời dần tối, vung tay áo nói: “Các con đã ở trong Vạn Kiếm lâm mấy ngày, cũng đều mệt cả rồi, hôm nay không còn sớm nữa, về sơn môn nghỉ ngơi cả đi, vài ngày nữa tông môn sẽ có sắp xếp khác.”
Các đệ tử: “Vâng.”
Khuyết Đạo Tử vừa nói vậy xong, các trưởng lão thái độ nghiêm túc đứng đằng sau lập tức giải tán, náo loạn xách con nhà mình đi.
Khuyết Đạo Tử cũng bỏ đi sự uy nghiêm của chưởng môn, cười vẫy tay với mấy người Yến Lăng: “Đi thôi nào.”
Yến Lăng Sở Như Dao quen lạnh mặt cũng hiếm khi nở nụ cười như trẻ con, Sở Như Dao nhanh chân đứng đằng sau Khuyết Đạo Tử, Yến Lăng đi theo vài bước, liếc mắt về một phía.
Hầu Mạn Nga quay đầu hỏi Lâm Nhiên với giọng mấy bé học sinh tiểu học rủ nhau đi nhà vệ sinh: “Ngươi về kiểu gì?”
Lâm Nhiên: “Sư phụ ta tới đón ta rồi.”
Hầu Mạn Nga sững sờ, sư phụ của Lâm Nhiên...
Lâm Nhiên vẫy tay với nàng ta, thiếu nữ thanh y thân hình mảnh khảnh, quay người nhanh nhẹn đi về phía thanh niên bạch y cao lớn, thân người thẳng tắp: “Sư phụ.”
Từ sau khi Lâm Nhiên đi, Giang Vô Nhai chẳng ngủ ngon được.
Hắn như người cha già lần đầu tiên đưa con tới trường mẫu giáo, tuy người vẫn còn đang lười biếng vật vờ ở công ty, nhưng trong đầu toàn là cảnh tượng con nhà mình ở trường không học hành cẩn thận, không ăn cơm tử tế, không hòa nhập cùng chơi với bạn bè được, nhớ nhà tới mức òa khóc...
Nhớ tới tiểu đồ đệ lười biếng tham ăn nhà mình bị ép vào Vạn Kiếm lâm tìm kiếm, phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, đã vậy còn nhớ sư phụ. Giang Vô Nhai uống rượu cũng chẳng thấy ngon nữa, mỗi ngày sầu đến mức rụng cả tóc, khó khăn lắm mới chờ được tới lúc Vạn Kiếm lâm mở ra, hắn đã tới từ sớm, nghển cổ mong chờ đón con nhà mình.
Nhìn thấy tiểu đồ đệ xinh xắn đi tới, Giang Vô Nhai nhìn một vòng, thấy nàng lành lặn, sắc mặt hồng hào đôi mắt sáng ngời, vừa nhìn là biết không chịu khổ, lúc này hắn mới coi như yên tâm, mặt xuất hiện chút ý cười, xoa đầu Lâm Nhiên: “Thế nào rồi?”
Lâm Nhiên ngoan ngoãn để hắn xoa đầu.
Giang Vô Nhai là một sư phụ vừa dịu dàng vừa khoan dung, có lẽ nhìn ra được sự “hiểu sớm” của nàng nên đã đối xử với nàng như người trưởng thành bình đẳng từ rất lâu, nói chuyện làm việc đều là thương lượng, rất để ý tới lòng tự tôn của nàng (tuy rằng thực ra nàng chẳng để ý), nhưng bản thân hắn rất chú ý, không hay làm động tác với trẻ con như thế này ở trước mặt người ngoài.
Hôm nay hiếm khi hắn xoa đầu nàng như lúc nhỏ, Lâm Nhiên biết rằng trong lòng hắn vẫn còn hơi lo lắng.
“Đều ổn cả ạ.” Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, cười giơ Phong Trúc kiếm: “Sư phụ, con có kiếm rồi nè.”
Giang Vô Nhai nhìn thanh kiếm giống thanh trúc này, bật cười: “Phong Trúc kiếm, không ngờ con lại lấy được kiếm thật... Giỏi đấy.”
Tính tình Lâm Nhiên lười biếng tùy hứng, không có khí phách sắc bén như phần lớn các kiếm khách. Có nhiều khi Giang Vô Nhai cũng lo lắng sau khi nàng lấy được kiếm rồi có phù hợp hay không, nhưng nếu là Phong Trúc kiếm thì Giang Vô Nhai yên tâm rồi.
Dù sao thì cũng là Phong Trúc kiếm mà, so với đồ đệ hắn thì còn chưa biết ai lười hơn ai đâu.
Giang Vô Nhai nói: “Phong Trúc kiếm bình ổn công chính, tuy không nổi danh nhưng tự có khí khái, phù hợp với con, con phải trân trọng nó đấy.”
Lâm Nhiên gật đầu.
“Thực ra cũng không cần ta dặn dò, tính tình con đứng đắn, trong lòng tự biết chừng mực...”
Giang Vô Nhai đột nhiên mỉm cười, lại xoa tóc nàng, mặt mày dịu dàng chứa ý cười: “... Được rồi, sư phụ đưa con về nhà.”
...
Hầu Mạn Nga nhìn Lâm Nhiên và Giang Vô Nhai đứng cùng với nhau với vẻ mặt phức tạp.
Từ sau cái ngày lên đỉnh Vô Tình Phong cảm tạ, hiếm có khi nàng ta gặp lại được vị Vô Tình kiếm chủ này, không hổ là vẻ đẹp thịnh thế được tài khoản chính thức công nhận trong tiểu thuyết “Vấn Kiếm”, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, vừa xa cách vừa khoan dung, đứng xa xa ở đó thôi cũng đẹp trai muốn mù mắt.
Giang Vô Nhai không xuất hiện nhiều trong nguyên tác nhưng lại có một đống fan cuồng, họ giương cờ hô hào đẩy hắn lên trên diễn đàn, đăng bài cho hắn, còn viết vô số fanfic, bởi vì danh tiếng quá lớn nên khiến rất nhiều người qua đường xúm xụm lại xem.
Hầu Mạn Nga cũng thỉnh thoảng thấy tranh vẽ Giang Vô Nhai tuyệt đẹp của một họa sĩ lớn. Bị vẻ đẹp của hắn hấp dẫn nên nàng ta cũng tò mò đi tìm kiếm, kết quả lại nhìn thấy mấy bạn fan cuồng cóp nhặt từng chữ từng từ ở trong nguyên tác ra để đăng bài, cuối cùng còn liệt cho “diễn viên quần chúng” xuất hiện không được mấy trăm chữ trong truyện này một bảng chiến tích huy hoàng hơn ngàn chữ, còn ra sức gào thét: “Giang chủ là đỉnh nhất! Tuy rằng số chữ của Giang chủ nhà chúng tôi ít, ngắn mà có võ, nội dung phong phú, đỉnh tới mức không có bạn bè...”
Khi đó Hầu Mạn Nga nhìn chằm chằm mấy chữ kia rất lâu, đúng thật là “ngắn mà có võ” chứ không phải “nhỏ mà có võ”.
Ngắn mà có võ, ha! Có biết dùng từ không thế!
Hầu Mạn Nga không khỏi thở dài trước trình độ ngu ngốc của người trẻ tuổi đương đại.
... Nếu fan của nàng ta cũng có một đám ngốc nghếch như vậy thì tốt biết bao, thế thì nàng ta còn học thuộc lời thoại rèn giũa diễn xuất gì nữa, chỉ cần đọc “một hai ba” là nàng ta đã trở thành người giàu số một thế giới từ lâu rồi!
Nhưng ngốc nghếch là thật, đỉnh cũng là thật, nhất là sau khi Hầu Mạn Nga xuyên không tới đây, loáng thoáng nghe nói về sự tích của Giang Vô Nhai, mới nhận ra thậm chí Giang kiếm chủ này còn đỉnh hơn so với tưởng tượng của nàng ta.
Một nam nhân đỉnh như vậy, một nam nhân từng làm dấy lên gió tanh mưa máu, cũng từng gánh trên lưng những bí mật không ai biết, nhưng vẫn bình thản nhẹ nhàng, lại dịu dàng xoa đầu thiếu nữ thanh y một cách tự nhiên, lúc nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt chăm chú, vừa mỉm cười, trong mắt đã có sự dịu dàng và ý cười như sắp chảy ra.
Không ai không nhìn ra được sự chiều chuộng và yêu thương của hắn đối với thiếu nữ. Nhìn thanh niên ân cần dặn dò như những sư trưởng bình thường trên đời này, đâu ai ngờ được hắn cũng từng là Vô Tình kiếm chủ uy danh lừng lẫy, chỉ một thế kiếm đã chèn ép hết hào kiệt thiên hạ, dưới kiếm hắn là bao xương máu hài cốt?
Lâm Nhiên vẫy tay cáo biệt với nàng ta xong bèn rời đi cùng Giang Vô Nhai. Hầu Mạn Nga nhìn bóng lưng của họ, nam nhân thanh niên tuấn mỹ thành thục, thiếu nữ ôn hòa thanh tú, sóng vai vừa đi vừa cười khẽ nói chuyện với nhau, đẹp như một bức tranh.
Chắc chắn Hầu Mạn Nga sẽ tưởng tượng về mấy tình tiết “gu mặn” kiểu như tình sư đồ tuyệt đẹp, rồi là cấm đoán bất luân, rồi lại cả...
... Nếu không phải nàng ta đã biết trước kết cục cuối cùng của Giang Vô Nhai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT