Giọng nói Lý Tiện Ngư rất nhẹ nhàng, như một đóa phù dung hoa nhẹ nhàng rơi từ trên cành cây xuống, rơi xuống vực sâu lạnh lẽo không đáy, rất nhanh bị nước lạnh bao phủ, lưu lại gợn sóng nhàn nhạt.
Thiếu niên thường ngày ít nói mím chặt môi mỏng, càng thêm im lặng. Đây là điều kỳ quái nhất hắn từng nghe.
Hắn ở trong Minh Nguyệt Dạ nửa năm. Ban ngày ôm đao mà ngủ, chờ đến khi trăng lên, lại phải liên tục chém giết.
Ngày qua ngày, vết thương mới chồng vết thương cũ, cơ thể chưa bao giờ lành lặn.  Đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người nói với hắn những lời như vậy.
Giọng điệu mềm mại, ngây thơ lại chân thành, sạch sẽ như viên đá hồng ngọc tốt nhất của Đại Nguyệt, trong trẻo sạch sẽ, không chút tạp chất.
Hắn nhắm chặt mắt lại, đè nén cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt. Dường như lần đầu tiên hắn hiểu được tại sao nhóm quyền quý Đại Nguyệt lại rất thích đá hồng ngọc.
Đó là một loại bản năng.
Con người đối với sự vật tốt đẹp luôn tới gần theo bản năng và rồi…… muốn chiếm hữu.
“Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư đợi thật lâu, cũng không thấy hắn trả lời nên nhẹ giọng gọi tên hắn.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play